[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Chương 7: Không Nhớ Gì 1
Quất Tử Vị Vi Huân
16/06/2024
Trong bốn năm đời sinh viên, Giang Tông đều vừa học vừa làm, vài năm sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức lại, thi đậu đại học có chính sách quốc gia, không cần đóng học phí, còn có tiền trợ cấp, anh dựa vào tiền trợ cấp và số tiền kiếm được từ việc làm thêm để trang trải cuộc sống, không phiền người trong nhà lo lắng.
Ba Giang và anh trai ra đồng, mẹ Giang đang cầm một cái ki hốt đậu, buổi tối định làm chút đậu hủ ăn, lòng còn lo bọn trẻ ra ngoài lâu như vậy, lát nữa phải đi tìm.
Nhà họ Giang gần sông, tính Tần Mạn lại trẻ con ngốc nghếch, các trưởng bối sợ sắp nhỏ không cẩn thận té xuống sông.
Đang nghĩ ngợi, Giang Tông đã dẫn người về, chỉ thấy một nhà bốn người vừa nói vừa cười, hai người lớn ở hai bên, hai đứa nhỏ ở chính giữa, bề ngoài của hai người trông vô cùng xứng đôi.
"Bà nội, chúng con về rồi!" Tiểu Ngữ miệng ngọt bỏ tay mẹ chạy tới chào hỏi đầu tiên.
“Chạy chậm thôi!" Tần Mạn ở phía sau hô.
“À, ừ!" Mẹ Giang cười đồng ý.
"Bà nội, tối nay chúng ta ăn đậu hủ đúng không?" Tiểu Ngữ vừa thấy bà nội đang nhặt đậu, liền biết tối nay có đậu hủ ăn.
Điều kiện trong nhà không tốt, thịt heo chia làm ba loại, loại rẻ nhất cũng phải bảy hào tám một cân nên ngày thường ăn được chút đậu hũ đã mãn nguyện lắm rồi.
“Đúng, Tiểu Ngữ thật thông minh!" Mẹ Giang chưa bao giờ keo kiệt lời khen với cháu mình.
“Vậy bà nội, để cháu giúp bà nhặt đậu!" Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Ngữ vừa nói vừa thò vào trong ki.
Bên này, Tần Mạn và Giang Tông cũng đã trở lại, mẹ Giang thấy Tần Mạn và Giang Tông đều ướt sũng người thì vội dừng chuyện trên tay lại, hỏi:
“Tiểu Trúc, con sao vậy, cả người ướt đẫm hết rồi kìa?”
“Không sao ạ, chỉ là rơi xuống sông!" Tần Mạn lắc đầu không thèm để ý.
“Cái gì? Rơi xuống sông? Không bị sặc nước chứ?" Mẹ Giang càng sốt ruột.
Chị dâu trong phòng phía tây nghe tiếng thì mở cửa gỗ bước ra ngoài, tựa người vào cửa!
“Mẹ, mẹ lo lắng gì vậy, nếu bị sặc nước, nó còn đứng ở đây được à?”
Chị dâu liếc mắt một cái, Tần Mạn nghe tiếng nhìn sang cô ta.
“Tiểu Trúc chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, nó biết cái gì?” Mẹ Giang không thích nghe mấy lời chọc ngoáy này của cô ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Chị dâu nghe vậy, biểu tình càng thêm khinh thường, dù sao ba mẹ luôn thiên vị chú hai hơn, chú hai từng học đại học, tương lai đầy hứa hẹn nên ba mẹ cứ mãi quan tâm em trai, phớt lờ anh trai.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ba Giang và anh trai ra đồng, mẹ Giang đang cầm một cái ki hốt đậu, buổi tối định làm chút đậu hủ ăn, lòng còn lo bọn trẻ ra ngoài lâu như vậy, lát nữa phải đi tìm.
Nhà họ Giang gần sông, tính Tần Mạn lại trẻ con ngốc nghếch, các trưởng bối sợ sắp nhỏ không cẩn thận té xuống sông.
Đang nghĩ ngợi, Giang Tông đã dẫn người về, chỉ thấy một nhà bốn người vừa nói vừa cười, hai người lớn ở hai bên, hai đứa nhỏ ở chính giữa, bề ngoài của hai người trông vô cùng xứng đôi.
"Bà nội, chúng con về rồi!" Tiểu Ngữ miệng ngọt bỏ tay mẹ chạy tới chào hỏi đầu tiên.
“Chạy chậm thôi!" Tần Mạn ở phía sau hô.
“À, ừ!" Mẹ Giang cười đồng ý.
"Bà nội, tối nay chúng ta ăn đậu hủ đúng không?" Tiểu Ngữ vừa thấy bà nội đang nhặt đậu, liền biết tối nay có đậu hủ ăn.
Điều kiện trong nhà không tốt, thịt heo chia làm ba loại, loại rẻ nhất cũng phải bảy hào tám một cân nên ngày thường ăn được chút đậu hũ đã mãn nguyện lắm rồi.
“Đúng, Tiểu Ngữ thật thông minh!" Mẹ Giang chưa bao giờ keo kiệt lời khen với cháu mình.
“Vậy bà nội, để cháu giúp bà nhặt đậu!" Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Ngữ vừa nói vừa thò vào trong ki.
Bên này, Tần Mạn và Giang Tông cũng đã trở lại, mẹ Giang thấy Tần Mạn và Giang Tông đều ướt sũng người thì vội dừng chuyện trên tay lại, hỏi:
“Tiểu Trúc, con sao vậy, cả người ướt đẫm hết rồi kìa?”
“Không sao ạ, chỉ là rơi xuống sông!" Tần Mạn lắc đầu không thèm để ý.
“Cái gì? Rơi xuống sông? Không bị sặc nước chứ?" Mẹ Giang càng sốt ruột.
Chị dâu trong phòng phía tây nghe tiếng thì mở cửa gỗ bước ra ngoài, tựa người vào cửa!
“Mẹ, mẹ lo lắng gì vậy, nếu bị sặc nước, nó còn đứng ở đây được à?”
Chị dâu liếc mắt một cái, Tần Mạn nghe tiếng nhìn sang cô ta.
“Tiểu Trúc chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, nó biết cái gì?” Mẹ Giang không thích nghe mấy lời chọc ngoáy này của cô ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Chị dâu nghe vậy, biểu tình càng thêm khinh thường, dù sao ba mẹ luôn thiên vị chú hai hơn, chú hai từng học đại học, tương lai đầy hứa hẹn nên ba mẹ cứ mãi quan tâm em trai, phớt lờ anh trai.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.