[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Chương 12: Thuận Theo Tự Nhiên 1
Quất Tử Vị Vi Huân
16/06/2024
Thế nhưng, chờ mấy năm rồi không nghe được tin tức tìm người tìm ơ gì, có lẽ mình cũng là người có cũng được không có cũng không sao đối với cha mẹ ruột!
Tần Mạn ở hiện đại cũng là cô nhi, chưa từng trải nghiệm cái gọi là tình thương của cha mẹ nên cô không có cảm giác gì với thứ hư vô mờ mịt này cả.
Nhác thấy vẻ mặt chua xót của cô, Giang Tông hơi nhíu mày, hơi đau lòng!
“Không sao đâu Mạn Mạn, sau này mẹ và ba con sẽ coi con như con ruột của mình, đây là nhà con!" Mẹ Giang vỗ nhẹ lên tay Tần Mạn tỏ ý an ủi.
Tần Mạn mỉm cười nhìn lại bà, mẹ Giang là một mẹ chồng tốt, ít nhất mấy năm nay bà chưa bao giờ ghét bỏ nguyên chủ, bà cũng cố gắng chăm sóc bọn trẻ, riêng điểm này thôi đã hơn hẳn nhiều người.
Tống Mai bên cạnh bĩu môi, trong lòng đang mỉa mai sự thiên vị của hai ông bà.
Nhìn chồng con nhà mình chỉ biết vùi đầu vào ăn, cô ta lại càng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Mẹ, mẹ còn có con, ba và anh trai!" Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ngữ kéo ống tay áo Tần Mạn, giọng nói trẻ con, mềm mại, dễ thương.
Tiểu Lê cũng trịnh trọng gật đầu, dáng vẻ ông cụ non khiến Tần Mạn phì cười.
Cô cười rộ lên rất xinh đẹp, khóe miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, ngọt ngào.
Giang Tông nháy mắt nhìn sững người, sau đó bật cười với cô.
…
Cơm nước xong, mẹ Giang dẫn hai đứa nhỏ đi tắm rửa rồi lên giường ngủ sớm, Tần Mạn cũng lấy nước nóng tắm rửa, đèn trong phòng còn mở, Giang Tông ở trong đó.
Mình độc thân nhiều năm như vậy, thoáng cái đã có một anh chồng đẹp trai rớt từ trên trời xuống, thoáng cái kết thúc cuộc sống độc thân khiến cô hơi hồi hộp.
Tóc còn nhỏ nước, giữa trời tháng tám, cô mặc một cái áo ba lỗ hoa nhí và quần đùi dài đến đầu gối, cánh cửa gỗ bị đẩy ra kêu cọt kẹt.
Một tháng nữa Giang Tông sẽ lên thành phố dạy học, anh thức suốt đêm chuẩn bị tài liệu giảng dạy và bút ký, ánh đèn mờ nhạt hắt vào sườn mặt, bóng anh in trên tường, lông mi dài hiện rõ.
Nghe tiếng, anh nhìn về phía cửa, Tần Mạn ngượng ngùng cười với anh.
Bầu không khí giữa hai người hiện tại hơi khó diễn tả, trước kia Tần Mạn bị khờ nhưng bây giờ đã bình phục, trở thành một người bình thường, Giang Tông cũng tỏ ra rất lo lắng khi ở riêng với nhau thế này.
Tần Mạn ngồi xuống giường, căn phòng này tràn ngập không khí của thời đại, ga trải giường và chăn bông in hình hoa mẫu đơn, vải vóc thô ráp, trên tường dán rất nhiều tờ báo, vài mảng da tường màu trắng đã tróc ra, vỏ gối dùng được vài năm, hơi xù lông, bên trên thêu chữ hỉ đỏ thẫm, nó được mua về lúc Tần Mạn vừa cưới vào nhà.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Mạn ở hiện đại cũng là cô nhi, chưa từng trải nghiệm cái gọi là tình thương của cha mẹ nên cô không có cảm giác gì với thứ hư vô mờ mịt này cả.
Nhác thấy vẻ mặt chua xót của cô, Giang Tông hơi nhíu mày, hơi đau lòng!
“Không sao đâu Mạn Mạn, sau này mẹ và ba con sẽ coi con như con ruột của mình, đây là nhà con!" Mẹ Giang vỗ nhẹ lên tay Tần Mạn tỏ ý an ủi.
Tần Mạn mỉm cười nhìn lại bà, mẹ Giang là một mẹ chồng tốt, ít nhất mấy năm nay bà chưa bao giờ ghét bỏ nguyên chủ, bà cũng cố gắng chăm sóc bọn trẻ, riêng điểm này thôi đã hơn hẳn nhiều người.
Tống Mai bên cạnh bĩu môi, trong lòng đang mỉa mai sự thiên vị của hai ông bà.
Nhìn chồng con nhà mình chỉ biết vùi đầu vào ăn, cô ta lại càng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Mẹ, mẹ còn có con, ba và anh trai!" Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ngữ kéo ống tay áo Tần Mạn, giọng nói trẻ con, mềm mại, dễ thương.
Tiểu Lê cũng trịnh trọng gật đầu, dáng vẻ ông cụ non khiến Tần Mạn phì cười.
Cô cười rộ lên rất xinh đẹp, khóe miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, ngọt ngào.
Giang Tông nháy mắt nhìn sững người, sau đó bật cười với cô.
…
Cơm nước xong, mẹ Giang dẫn hai đứa nhỏ đi tắm rửa rồi lên giường ngủ sớm, Tần Mạn cũng lấy nước nóng tắm rửa, đèn trong phòng còn mở, Giang Tông ở trong đó.
Mình độc thân nhiều năm như vậy, thoáng cái đã có một anh chồng đẹp trai rớt từ trên trời xuống, thoáng cái kết thúc cuộc sống độc thân khiến cô hơi hồi hộp.
Tóc còn nhỏ nước, giữa trời tháng tám, cô mặc một cái áo ba lỗ hoa nhí và quần đùi dài đến đầu gối, cánh cửa gỗ bị đẩy ra kêu cọt kẹt.
Một tháng nữa Giang Tông sẽ lên thành phố dạy học, anh thức suốt đêm chuẩn bị tài liệu giảng dạy và bút ký, ánh đèn mờ nhạt hắt vào sườn mặt, bóng anh in trên tường, lông mi dài hiện rõ.
Nghe tiếng, anh nhìn về phía cửa, Tần Mạn ngượng ngùng cười với anh.
Bầu không khí giữa hai người hiện tại hơi khó diễn tả, trước kia Tần Mạn bị khờ nhưng bây giờ đã bình phục, trở thành một người bình thường, Giang Tông cũng tỏ ra rất lo lắng khi ở riêng với nhau thế này.
Tần Mạn ngồi xuống giường, căn phòng này tràn ngập không khí của thời đại, ga trải giường và chăn bông in hình hoa mẫu đơn, vải vóc thô ráp, trên tường dán rất nhiều tờ báo, vài mảng da tường màu trắng đã tróc ra, vỏ gối dùng được vài năm, hơi xù lông, bên trên thêu chữ hỉ đỏ thẫm, nó được mua về lúc Tần Mạn vừa cưới vào nhà.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.