[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Chương 32: Tôi Mới Là Người Có Tiếng Nói Cuối Cùng 2
Quất Tử Vị Vi Huân
16/06/2024
“Ừm, một chút!” Tần Mạn khẽ gật đầu, cô tự đưa tay sờ cái bụng rỗng của mình.
Giang Tông khoác tay cô và kéo cô đi tới quán hủ tiếu, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ.
“Hai vị muốn ăn món gì ạ?”
Bà chủ đang cầm một cái muôi vớt có lỗ lọc lớn và đang mang một phần sủi cảo cho vị khách ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, khi nhìn thấy họ đi đến thì lập tức hỏi.
“Tôi muốn gọi một phần bún gạo, còn em thì sao?” Giang Tông nói.
“Cho tôi một phần sủi cảo!”
Tần Mạn rất thích ăn sủi cảo nên cô chọn món này. Bánh sủi cảo ở đây là món sủi cảo mà cô yêu thích nhất.
“Nếu thêm thị lợn bằm thì giá sẽ là mười năm hào, còn nếu đậu phụ và nấm mộc nhĩ thì chỉ có mười hai hào, cô muốn chọn loại nào?”
“Phần của tôi thì chỉ cần thêm nấm mộc nhĩ là được rồi, còn phần của anh ấy thì cho thêm thịt vào!” Tần Mạn trả lời lại.
“Tôi không cần, tôi cũng muốn ăn loại có nấm mộc nhĩ!”
Giang Tông nghe cô nói như vậy thì lập tức từ chối, nhưng Tần Mạn lại không nghe theo, cô nhất quyết bắt anh ăn phần có thêm thịt.
“Bà chủ, bà cứ làm theo như những gì tôi nói đi, tôi và anh ấy, hai người chúng tôi, tôi mới là người có tiếng nói cuối cùng!” Khi nói chuyện Tần Mạn khẽ nhướng mày nhìn anh, trông vô cùng hoạt bát, đáng yêu.
Giang Tông bất lực chỉ đành thuận theo, xem như là ngầm thừa nhận lời tuyên bố của cô, nhưng trong trái tim lại tràn ngập niềm vui.
“Được thôi!”
Bà chủ đáp lời, rồi nhìn đôi vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình với nhau, bà ấy cũng mỉm cười nheo cả mắt lại.
Một bát bún gạo và một phần sủi cảo nhanh chóng được dọn lên bàn, chúng vẫn còn nóng hôi hổi, khẩu phần ăn cũng rất đủ đầy, chất lượng. Vẫn là người của thời đại này làm ăn buôn bán mộc mạc, thật thà, đặc biệt là khi một quầy hàng bán đồ ăn được mở ở một nơi nhỏ như thế này đã tồn tại được hơn mười hay hai mươi năm rồi, các thế hệ sau này muốn tìm được một địa điểm ăn uống như này sẽ rất khó khăn, rất ít người có thể giữ được ý định ban đầu của bản thân mình.
Mặc dù cô đã gọi phần thêm thịt cho Giang Tông, nhưng anh lại dồn hết tất cả thịt bằm vào bát của Tần Mạn.
Sau khi ăn xong thì trả tiền, còn mua thêm mấy cái bánh bao nhân thịt, mang về cho bố mẹ và mấy đứa nhóc con ăn, trên đường về nhà, Tần Mạn dựa vào vai Giang Tông mà ngủ, mãi đến khi đi đến một đoạn đường gập ghềnh thì cô mới tỉnh dậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Tông khoác tay cô và kéo cô đi tới quán hủ tiếu, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ.
“Hai vị muốn ăn món gì ạ?”
Bà chủ đang cầm một cái muôi vớt có lỗ lọc lớn và đang mang một phần sủi cảo cho vị khách ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, khi nhìn thấy họ đi đến thì lập tức hỏi.
“Tôi muốn gọi một phần bún gạo, còn em thì sao?” Giang Tông nói.
“Cho tôi một phần sủi cảo!”
Tần Mạn rất thích ăn sủi cảo nên cô chọn món này. Bánh sủi cảo ở đây là món sủi cảo mà cô yêu thích nhất.
“Nếu thêm thị lợn bằm thì giá sẽ là mười năm hào, còn nếu đậu phụ và nấm mộc nhĩ thì chỉ có mười hai hào, cô muốn chọn loại nào?”
“Phần của tôi thì chỉ cần thêm nấm mộc nhĩ là được rồi, còn phần của anh ấy thì cho thêm thịt vào!” Tần Mạn trả lời lại.
“Tôi không cần, tôi cũng muốn ăn loại có nấm mộc nhĩ!”
Giang Tông nghe cô nói như vậy thì lập tức từ chối, nhưng Tần Mạn lại không nghe theo, cô nhất quyết bắt anh ăn phần có thêm thịt.
“Bà chủ, bà cứ làm theo như những gì tôi nói đi, tôi và anh ấy, hai người chúng tôi, tôi mới là người có tiếng nói cuối cùng!” Khi nói chuyện Tần Mạn khẽ nhướng mày nhìn anh, trông vô cùng hoạt bát, đáng yêu.
Giang Tông bất lực chỉ đành thuận theo, xem như là ngầm thừa nhận lời tuyên bố của cô, nhưng trong trái tim lại tràn ngập niềm vui.
“Được thôi!”
Bà chủ đáp lời, rồi nhìn đôi vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình với nhau, bà ấy cũng mỉm cười nheo cả mắt lại.
Một bát bún gạo và một phần sủi cảo nhanh chóng được dọn lên bàn, chúng vẫn còn nóng hôi hổi, khẩu phần ăn cũng rất đủ đầy, chất lượng. Vẫn là người của thời đại này làm ăn buôn bán mộc mạc, thật thà, đặc biệt là khi một quầy hàng bán đồ ăn được mở ở một nơi nhỏ như thế này đã tồn tại được hơn mười hay hai mươi năm rồi, các thế hệ sau này muốn tìm được một địa điểm ăn uống như này sẽ rất khó khăn, rất ít người có thể giữ được ý định ban đầu của bản thân mình.
Mặc dù cô đã gọi phần thêm thịt cho Giang Tông, nhưng anh lại dồn hết tất cả thịt bằm vào bát của Tần Mạn.
Sau khi ăn xong thì trả tiền, còn mua thêm mấy cái bánh bao nhân thịt, mang về cho bố mẹ và mấy đứa nhóc con ăn, trên đường về nhà, Tần Mạn dựa vào vai Giang Tông mà ngủ, mãi đến khi đi đến một đoạn đường gập ghềnh thì cô mới tỉnh dậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.