[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Chương 49: Vậy Ly Hôn 1
Quất Tử Vị Vi Huân
16/06/2024
Giang Thành đẩy cô ta ngã xuống trên giường, sau đó xoay người ra ngoài.
Tần Mạn cũng không ngờ anh cả sẽ giận đến như vậy, thế mà còn đưa ra lời ly hôn.
Tống Mai là người có tính cách bướng bỉnh, chịu mềm không chịu cứng, cô ta đột nhiên vùng dậy đuổi theo, ông Giang và bà Giang ở cửa cũng không biết nên làm thế nào, cô ta đẩy hai người lớn ra mà mắng Giang Thành:
"Tôi nói cho Giang Thành anh biết, lần này là do anh ép tôi, anh đừng bao giờ thấy hối hận!"
"Tôi chắc chắn sẽ không hối hận!" Giang Thành đưa lưng về phía cô ta mà gào lên.
"Vợ chồng hai đứa từ từ nói chuyện, cả hai bình tĩnh lại chứ đừng tức giận nữa, đừng khiến cho người ta cười nhạo mình, tu trăm năm mới cùng chung chăn gối, cả hai hãy vì con mà lùi một bước đi!" Bà Giang khuyên nhủ.
"Được, cả nhà các người đều là lũ đầu trâu mặt ngựa, tất cả đều ức hiếp tôi đúng không, vậy thì tôi sẽ đi, nhưng đừng bao giờ đến cầu xin tôi trở về!" Tống Man chống nạnh quay trở về phòng thu dọn đồ rời đi.
Giang Tông kéo Tần Mạn ra, Tống Mai hùng hổ đi đến còn cố tình dùng sức đụng vào Tần Mai một chút, cô ta trừng mắt liếc cô một cái, Tần Mạn đứng không vững, suýt chút nữa đã té ngã cũng may có Giang Tông ôm lấy eo của cô.
"Chị đúng là đồ có bệnh!" Tần Mạn mắng một tiếng vào phòng.
"Đúng, bà đây thật sự có bệnh, đó cũng là do các người ép bức mà ra!" Tống Mai tùy tiện nhét vài bộ đồ vào túi vải rồi chạy về nhà mẹ đẻ.
Bà Giang thấy vậy vội đi đến kéo nàng ta lại, kết quả Tống Mai dùng sức vung tay khiến bà Giang suýt chút nữa té ngã.
"Mẹ!" Giang Tông lập tức đỡ lấy bà ấy.
"A Thành, con mau ngăn nó lại!" Bà Giang vội đến mức muốn chặt chân.
Thế nhưng Giang Thành không phải loại người nuông chiều theo cô ta, anh ấy vung tay lên nói:
"Cứ để cô ta cút đi, đi rồi cũng đừng trở về, cũng đừng mong ông đây sẽ đi đón cô ta!"
Tần Mạn ở một bên bĩu môi, cô thầm nghĩ có phải vừa nãy do cô đã xen vào chuyện này quá nhiều không, nếu cô không cãi nhau chị dâu vậy thì anh cả cũng không tức đến mức muốn ly hôn.
Nhưng nếu nói như vậy, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Nữu Nữu bị cô ta đánh đến như vậy!
Nó sẽ để lại bóng ma ở tuổi thơ ấu cho đứa nhỏ!
"Con đang nói cái gì vậy, con của hai đứa đã lớn như vậy rồi mà còn đòi ly hôn, con có ý gì, con có thể sống tốt sao?"
Trên mặt bà Giang đầy lo lắng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Mạn cũng không ngờ anh cả sẽ giận đến như vậy, thế mà còn đưa ra lời ly hôn.
Tống Mai là người có tính cách bướng bỉnh, chịu mềm không chịu cứng, cô ta đột nhiên vùng dậy đuổi theo, ông Giang và bà Giang ở cửa cũng không biết nên làm thế nào, cô ta đẩy hai người lớn ra mà mắng Giang Thành:
"Tôi nói cho Giang Thành anh biết, lần này là do anh ép tôi, anh đừng bao giờ thấy hối hận!"
"Tôi chắc chắn sẽ không hối hận!" Giang Thành đưa lưng về phía cô ta mà gào lên.
"Vợ chồng hai đứa từ từ nói chuyện, cả hai bình tĩnh lại chứ đừng tức giận nữa, đừng khiến cho người ta cười nhạo mình, tu trăm năm mới cùng chung chăn gối, cả hai hãy vì con mà lùi một bước đi!" Bà Giang khuyên nhủ.
"Được, cả nhà các người đều là lũ đầu trâu mặt ngựa, tất cả đều ức hiếp tôi đúng không, vậy thì tôi sẽ đi, nhưng đừng bao giờ đến cầu xin tôi trở về!" Tống Man chống nạnh quay trở về phòng thu dọn đồ rời đi.
Giang Tông kéo Tần Mạn ra, Tống Mai hùng hổ đi đến còn cố tình dùng sức đụng vào Tần Mai một chút, cô ta trừng mắt liếc cô một cái, Tần Mạn đứng không vững, suýt chút nữa đã té ngã cũng may có Giang Tông ôm lấy eo của cô.
"Chị đúng là đồ có bệnh!" Tần Mạn mắng một tiếng vào phòng.
"Đúng, bà đây thật sự có bệnh, đó cũng là do các người ép bức mà ra!" Tống Mai tùy tiện nhét vài bộ đồ vào túi vải rồi chạy về nhà mẹ đẻ.
Bà Giang thấy vậy vội đi đến kéo nàng ta lại, kết quả Tống Mai dùng sức vung tay khiến bà Giang suýt chút nữa té ngã.
"Mẹ!" Giang Tông lập tức đỡ lấy bà ấy.
"A Thành, con mau ngăn nó lại!" Bà Giang vội đến mức muốn chặt chân.
Thế nhưng Giang Thành không phải loại người nuông chiều theo cô ta, anh ấy vung tay lên nói:
"Cứ để cô ta cút đi, đi rồi cũng đừng trở về, cũng đừng mong ông đây sẽ đi đón cô ta!"
Tần Mạn ở một bên bĩu môi, cô thầm nghĩ có phải vừa nãy do cô đã xen vào chuyện này quá nhiều không, nếu cô không cãi nhau chị dâu vậy thì anh cả cũng không tức đến mức muốn ly hôn.
Nhưng nếu nói như vậy, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Nữu Nữu bị cô ta đánh đến như vậy!
Nó sẽ để lại bóng ma ở tuổi thơ ấu cho đứa nhỏ!
"Con đang nói cái gì vậy, con của hai đứa đã lớn như vậy rồi mà còn đòi ly hôn, con có ý gì, con có thể sống tốt sao?"
Trên mặt bà Giang đầy lo lắng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.