Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Cưng Của Ba Đại Lão
Chương 47: Điều Kiện
Quan Oánh Oánh
06/06/2024
Lâm Hương Hương rất hối hận, tại sao cô ta lại đê tiện như vậy? Sao lại không giữ được bình tĩnh cơ chứ?
"Không, tuyệt đối không có chuyện đó, tôi thề với trời, nếu tôi thất hứa, tôi sẽ bị sét đánh chết."
Trưởng thôn Lâm cũng cầu xin sự thương xót: "Cô cứ yên tâm, tôi lấy danh nghĩa trưởng thôn của thôn Thanh Thủy để đảm bảo, Hương Hương sẽ không làm loạn nữa. Đây là phí chữa bệnh, chúng tôi nhất định phải đưa cho cô."
Liên Kiều vẫn bất động, cha con Lâm Hương Hương cầu xin rất lâu, khóc lóc, ăn năn và thừa nhận lỗi lầm của mình.
Lần đầu tiên anh em nhà Hứa Gia Thiên nhìn thấy người có quyền lực như hai cha con nhà họ Lâm cũng có lúc họ phải cúi đầu cầu xin sự thương xót.
Lâu nay, hai cha con nhà họ Lâm như núi đè lên đầu khiến họ không thở được.
Họ nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nó.
Nhưng lúc này, đột nhiên cảm thấy bọn họ cũng chỉ như vậy, không mạnh bằng Liên Kiều.
Ai cũng có lòng ngưỡng mộ kẻ mạnh, có ai lại yêu thích kẻ ngốc đâu chứ?
Hai anh em Hứa Gia Thiện rất ngưỡng mộ Liên Kiều, trong lòng còn có chút tự hào.
Chị họ của họ thật tuyệt vời!
Liên Kiều liếc mắt nhìn và suy ngẫm một lát: "Tôi có một điều kiện."
Thấy cuối cùng cô cũng nhượng bộ, hai cha con Lâm Hương Hương mất bình tĩnh, vội vàng nói: "Cô nói đi."
Liên Kiều nhìn Hứa Gia Thiện: "Anh họ, hai anh em có muốn giải thoát khỏi nhà họ Hứa, vạch rõ ranh giới với nhà họ Hứa hay không?"
Đầu óc Hứa Gia Thiện trống rỗng, cô đang nói cái gì vậy?
"Em muốn!" Hứa Tiểu Gia trả lời trước, gấp gáp hơn cả anh trai cậu: "Anh ơi, anh mau nói đi."
“Anh muốn!” Hứa Gia Thiện đã lấy lại được tỉnh táo, anh ấy trả lời rất kiên quyết, anh ấy vẫn đang tìm kiếm cơ hội để rời đi.
Nếu không phải cơ thể của Tiểu Gia yếu ớt, bệnh tật không làm được việc nặng nhọc, anh sợ không nuôi nổi em trai, nếu không đã dẫn em trai cao chạy xa bay từ lâu.
"Được, điều kiện của tôi chính là hai anh em Hứa Gia Thiện và Hứa..." Liên Kiều chỉ tay vào mặt Hứa Văn, cô đã quên mất tên của ông ta: "Đồ ngốc này tên là gì?"
Hứa Văn tức giận đến mức hộc máu, dám gọi ông ta là đồ ngốc?
Môi mọi người giật giật, Hứa Tiểu Gia không nhịn được mà cười lớn: "Hứa Văn."
Liên Kiều ừ một tiếng: "Cắt đứt quan hệ với Hứa Văn. Tương lai họ sẽ không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng vợ chồng Hứa Văn. Đương nhiên, chuyện kết hôn cũng không cần nghe theo sắp xếp của vợ chồng Hứa Văn, từ nay nước sông không phạm nước giếng, không còn liên quan gì đến nhau."
Dù thế nào đi nữa, đây là quê hương của anh em họ Hứa, mộ mẹ Hứa cũng ở đây, dù sau này họ có rời đi nơi khác thì chắc chắn vẫn sẽ quay lại thăm mộ mẹ.
"Không, tuyệt đối không có chuyện đó, tôi thề với trời, nếu tôi thất hứa, tôi sẽ bị sét đánh chết."
Trưởng thôn Lâm cũng cầu xin sự thương xót: "Cô cứ yên tâm, tôi lấy danh nghĩa trưởng thôn của thôn Thanh Thủy để đảm bảo, Hương Hương sẽ không làm loạn nữa. Đây là phí chữa bệnh, chúng tôi nhất định phải đưa cho cô."
Liên Kiều vẫn bất động, cha con Lâm Hương Hương cầu xin rất lâu, khóc lóc, ăn năn và thừa nhận lỗi lầm của mình.
Lần đầu tiên anh em nhà Hứa Gia Thiên nhìn thấy người có quyền lực như hai cha con nhà họ Lâm cũng có lúc họ phải cúi đầu cầu xin sự thương xót.
Lâu nay, hai cha con nhà họ Lâm như núi đè lên đầu khiến họ không thở được.
Họ nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nó.
Nhưng lúc này, đột nhiên cảm thấy bọn họ cũng chỉ như vậy, không mạnh bằng Liên Kiều.
Ai cũng có lòng ngưỡng mộ kẻ mạnh, có ai lại yêu thích kẻ ngốc đâu chứ?
Hai anh em Hứa Gia Thiện rất ngưỡng mộ Liên Kiều, trong lòng còn có chút tự hào.
Chị họ của họ thật tuyệt vời!
Liên Kiều liếc mắt nhìn và suy ngẫm một lát: "Tôi có một điều kiện."
Thấy cuối cùng cô cũng nhượng bộ, hai cha con Lâm Hương Hương mất bình tĩnh, vội vàng nói: "Cô nói đi."
Liên Kiều nhìn Hứa Gia Thiện: "Anh họ, hai anh em có muốn giải thoát khỏi nhà họ Hứa, vạch rõ ranh giới với nhà họ Hứa hay không?"
Đầu óc Hứa Gia Thiện trống rỗng, cô đang nói cái gì vậy?
"Em muốn!" Hứa Tiểu Gia trả lời trước, gấp gáp hơn cả anh trai cậu: "Anh ơi, anh mau nói đi."
“Anh muốn!” Hứa Gia Thiện đã lấy lại được tỉnh táo, anh ấy trả lời rất kiên quyết, anh ấy vẫn đang tìm kiếm cơ hội để rời đi.
Nếu không phải cơ thể của Tiểu Gia yếu ớt, bệnh tật không làm được việc nặng nhọc, anh sợ không nuôi nổi em trai, nếu không đã dẫn em trai cao chạy xa bay từ lâu.
"Được, điều kiện của tôi chính là hai anh em Hứa Gia Thiện và Hứa..." Liên Kiều chỉ tay vào mặt Hứa Văn, cô đã quên mất tên của ông ta: "Đồ ngốc này tên là gì?"
Hứa Văn tức giận đến mức hộc máu, dám gọi ông ta là đồ ngốc?
Môi mọi người giật giật, Hứa Tiểu Gia không nhịn được mà cười lớn: "Hứa Văn."
Liên Kiều ừ một tiếng: "Cắt đứt quan hệ với Hứa Văn. Tương lai họ sẽ không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng vợ chồng Hứa Văn. Đương nhiên, chuyện kết hôn cũng không cần nghe theo sắp xếp của vợ chồng Hứa Văn, từ nay nước sông không phạm nước giếng, không còn liên quan gì đến nhau."
Dù thế nào đi nữa, đây là quê hương của anh em họ Hứa, mộ mẹ Hứa cũng ở đây, dù sau này họ có rời đi nơi khác thì chắc chắn vẫn sẽ quay lại thăm mộ mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.