Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Cưng Của Ba Đại Lão
Chương 12: Nhẫn Đông
Quan Oánh Oánh
07/05/2024
Ở sâu trong núi quá nguy hiểm, mọi người đều không dám đi sâu vào trong đó, chỉ đi quanh ở ngoài rìa, một khi có nhiều người, căn bản còn không gặp được con mồi.
Anh ấy không giống với Liên Kiều, mỗi ngày đều có việc đồng áng làm mãi không hết, trời sắp tối thì lại lên núi cắt rau cho lợn, vội vàng mà đến, cũng lại vội vàng rời đi.
Ngoài con chim trĩ ngày đầu tiên ra, Liên Kiều cũng không tìm được gì nữa, thế nhưng, cô cũng không vội.
Sau khi gạt đám cỏ dại sang một bên, cô nhìn thấy một bụi nhẫn đông lớn, hai mắt sáng lên.
Nhẫn đông, còn có tên là kim ngân hoa, có vị ngọt, tính hàn, thanh nhiệt mà không làm hại dạ dày, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, kháng khuẩn chống viêm, bảo vệ gan lợi mật, có tác dụng điều trị các chứng bệnh do nhiệt, sốt viêm như đau họng, nhiệt độc, phát ban.
Cô vội vàng thu hoạch, định phơi khô rồi mang đi bán.
Hiện giờ cô quá nghèo, phải nghĩ cách kiếm tiền, mà thuốc Đông y là thứ cô quen thuộc nhất, đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà mỗi ngày cô đều lang thang ở trong núi.
Ồ, còn có cả cam thảo tươi nữa, không tồi.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân chạy vội vã, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Hứa Gia Thiện, vẻ mặt anh ấy vô cùng lo lắng. “Anh họ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai mắt Hứa Gia Thiện đỏ lên: “Tiểu Gia bị bệnh rồi, anh không có tiền đưa em ấy đến bệnh viện, muốn vào sâu trong núi thử vận may, nói không chừng lại có thể săn được chút gì đó đổi lấy tiền.”
Vì em trai, anh ấy sẵn sàng mạo hiểm một lần.
Liên Kiều cau mày hỏi: “Bệnh gì vậy?”
Hứa Gia Thiện vô cùng sốt ruột: “Bắp chân tấy đỏ, đau đớn không thể chịu được, còn sốt cao mãi không giảm.”
Vẻ mặt Liên Kiều nghiêm trọng nói: “Dẫn em đi xem thử xem.”
“Giờ anh muốn...” Hứa Gia Thiện vô cùng hoảng hốt, lo lắng không thôi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là nghĩ cách kiếm tiền đưa em trai đến bệnh viện.
Liên Kiều tóm lấy cánh tay anh ấy: “Mau lên.”
Nhà họ Liên ở thôn Điềm Thủy, nhà họ Hứa ở thôn Thanh Thủy, cách nhau không xa.
Nhà họ Hứa là một hộ gia đình khá giả ở trong thôn, có hai căn nhà bằng gạch, nổi bật giữa đám đông.
Thế nhưng, nơi hai anh em nhà họ Hứa ở lại là phòng chứa củi, khắp nơi đều lọt gió, nếu như trời đổ mưa thì sẽ phải lo lắng hãi hùng, cả căn phòng chỉ có bốn bức tường, không có gì cả.
Có một cậu bé gầy gò nằm trên một chiếc giường nhỏ, cả người cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiền, mê man mãi không tỉnh, trông vô cùng đáng thương.
Trong nhà không có ai, chỉ có một mình cậu ấy.
Hứa Gia Thiện mở cửa xông vào, nhìn cậu em trai đáng thương của mình, hai mắt đỏ bừng: “Tiểu Gia, Tiểu Gia.”
Anh ấy không giống với Liên Kiều, mỗi ngày đều có việc đồng áng làm mãi không hết, trời sắp tối thì lại lên núi cắt rau cho lợn, vội vàng mà đến, cũng lại vội vàng rời đi.
Ngoài con chim trĩ ngày đầu tiên ra, Liên Kiều cũng không tìm được gì nữa, thế nhưng, cô cũng không vội.
Sau khi gạt đám cỏ dại sang một bên, cô nhìn thấy một bụi nhẫn đông lớn, hai mắt sáng lên.
Nhẫn đông, còn có tên là kim ngân hoa, có vị ngọt, tính hàn, thanh nhiệt mà không làm hại dạ dày, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, kháng khuẩn chống viêm, bảo vệ gan lợi mật, có tác dụng điều trị các chứng bệnh do nhiệt, sốt viêm như đau họng, nhiệt độc, phát ban.
Cô vội vàng thu hoạch, định phơi khô rồi mang đi bán.
Hiện giờ cô quá nghèo, phải nghĩ cách kiếm tiền, mà thuốc Đông y là thứ cô quen thuộc nhất, đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà mỗi ngày cô đều lang thang ở trong núi.
Ồ, còn có cả cam thảo tươi nữa, không tồi.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân chạy vội vã, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Hứa Gia Thiện, vẻ mặt anh ấy vô cùng lo lắng. “Anh họ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai mắt Hứa Gia Thiện đỏ lên: “Tiểu Gia bị bệnh rồi, anh không có tiền đưa em ấy đến bệnh viện, muốn vào sâu trong núi thử vận may, nói không chừng lại có thể săn được chút gì đó đổi lấy tiền.”
Vì em trai, anh ấy sẵn sàng mạo hiểm một lần.
Liên Kiều cau mày hỏi: “Bệnh gì vậy?”
Hứa Gia Thiện vô cùng sốt ruột: “Bắp chân tấy đỏ, đau đớn không thể chịu được, còn sốt cao mãi không giảm.”
Vẻ mặt Liên Kiều nghiêm trọng nói: “Dẫn em đi xem thử xem.”
“Giờ anh muốn...” Hứa Gia Thiện vô cùng hoảng hốt, lo lắng không thôi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là nghĩ cách kiếm tiền đưa em trai đến bệnh viện.
Liên Kiều tóm lấy cánh tay anh ấy: “Mau lên.”
Nhà họ Liên ở thôn Điềm Thủy, nhà họ Hứa ở thôn Thanh Thủy, cách nhau không xa.
Nhà họ Hứa là một hộ gia đình khá giả ở trong thôn, có hai căn nhà bằng gạch, nổi bật giữa đám đông.
Thế nhưng, nơi hai anh em nhà họ Hứa ở lại là phòng chứa củi, khắp nơi đều lọt gió, nếu như trời đổ mưa thì sẽ phải lo lắng hãi hùng, cả căn phòng chỉ có bốn bức tường, không có gì cả.
Có một cậu bé gầy gò nằm trên một chiếc giường nhỏ, cả người cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiền, mê man mãi không tỉnh, trông vô cùng đáng thương.
Trong nhà không có ai, chỉ có một mình cậu ấy.
Hứa Gia Thiện mở cửa xông vào, nhìn cậu em trai đáng thương của mình, hai mắt đỏ bừng: “Tiểu Gia, Tiểu Gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.