Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Cưng Của Ba Đại Lão
Chương 35: Thu Mua
Quan Oánh Oánh
04/06/2024
Khi Kiều Mỹ Hoa đi ra ngoài, bà ấy mang theo số trứng gà đã để dành được, tổng cộng hơn sáu mươi quả.
Năm con gà mỗi ngày đều đẻ trứng, để dành mười ngày có thể có được năm mươi quả, một quả trứng giá sáu phân, năm mươi quả là ba tệ, có thể mua rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày, không cần con rể tương lai của bà ấy phải hỗ trợ.
Dù không có tiền nhưng bà ấy luôn mạnh mẽ và không thích sự bố thí của người khác.
Bà ấy dẫn con gái nuôi và Triệu Hải Quân rời đi, Liên Kiều xách tay nải đi hỏi hiệu thuốc lớn nhất huyện, rất nhanh cô đã tìm được.
Tuy là cửa hàng lớn nhất nhưng thực chất chỉ có chục mét vuông và chỉ có một nhân viên.
Vừa bước vào, mùi thuốc bắc nồng nặc xông vào mũi, cả một bức tường đều là tủ thuốc.
Liên Kiều hít một hơi thật sâu, chính mùi hương quen thuộc này khiến cô nhớ nó vô cùng.
"Xin chào, xin hỏi ở đây có thu mua dược liệu hoang dã không?"
Thái độ của nhân viên tiệm thuốc rất tốt: “Mua thì có mua nhưng còn tùy vào chất lượng.”
Liên Kiều cởi tay nải ra lấy kim ngân hoa, tử hồ, địa hoàng, cam thảo, hoàng liên cô đã thu thập được đặt hết lên bàn.
Sau khi nhân viên tiệm thuốc nhìn thấy hình dạng của dược liệu được bảo quản hoàn hảo, có chút kinh ngạc: "Cô đã xử lý qua rồi à?"
"Đúng vậy, cho tôi một cái giá đi." Liên Kiều biết điều chế dược liệu, đối với cô mà nói đây là chuyện vô cùng dễ dàng.
"Bốn tệ." Kỳ thật cái giá này khá đắt, cái giá này là vì đánh giá cao sự xử lý hoàn hảo.
Khoé miệng Liên Kiều giật giật, một bao dược liệu cô chỉ kiếm được bốn tệ? Mệt mỏi quá đi.
Tuy nhiên, lương của công nhân hiện chỉ hơn ba mươi tệ, hai phân một hộp diêm, mười lăm đồng một cân muối, hai mươi đồng một cân gạo, chủ yếu là cần có tem phiếu.
Bỏ đi, dựa vào cách này không thể phát tài được, chí của cô không thể đặt vào đây được.
“Tôi không cần tiền, tôi muốn đổi lấy mười viên đương quy đại bổ.”
Nhân viên tiệm thuốc sửng: "Viên thuốc gì?"
"Viên đương quy đại bổ." Liên Kiều nói lại lần nữa.
Người bán hàng nhìn cô có vẻ không ổn: "Ở đây chúng tôi không bán thuốc độc quyền của Đông Thành."
Liên Kiều biết anh ta hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, cô xoa xoa lông mày nói: "Phiền anh đưa cho tôi một cây bút."
Cô lấy giấy bút viết đơn thuốc: đương quy, tục đoạn, gừng khô, cao da lừa, cam thảo mỗi loại hai lạng...
"Tôi muốn làm mười viên thuốc."
"Cái này..." Nhân viên tiệm thuốc do dự.
Một bàn tay to vươn ra, cầm lấy đơn thuốc, cẩn thận nhìn xem: "Làm sao cô biết phương thuốc này?"
Năm con gà mỗi ngày đều đẻ trứng, để dành mười ngày có thể có được năm mươi quả, một quả trứng giá sáu phân, năm mươi quả là ba tệ, có thể mua rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày, không cần con rể tương lai của bà ấy phải hỗ trợ.
Dù không có tiền nhưng bà ấy luôn mạnh mẽ và không thích sự bố thí của người khác.
Bà ấy dẫn con gái nuôi và Triệu Hải Quân rời đi, Liên Kiều xách tay nải đi hỏi hiệu thuốc lớn nhất huyện, rất nhanh cô đã tìm được.
Tuy là cửa hàng lớn nhất nhưng thực chất chỉ có chục mét vuông và chỉ có một nhân viên.
Vừa bước vào, mùi thuốc bắc nồng nặc xông vào mũi, cả một bức tường đều là tủ thuốc.
Liên Kiều hít một hơi thật sâu, chính mùi hương quen thuộc này khiến cô nhớ nó vô cùng.
"Xin chào, xin hỏi ở đây có thu mua dược liệu hoang dã không?"
Thái độ của nhân viên tiệm thuốc rất tốt: “Mua thì có mua nhưng còn tùy vào chất lượng.”
Liên Kiều cởi tay nải ra lấy kim ngân hoa, tử hồ, địa hoàng, cam thảo, hoàng liên cô đã thu thập được đặt hết lên bàn.
Sau khi nhân viên tiệm thuốc nhìn thấy hình dạng của dược liệu được bảo quản hoàn hảo, có chút kinh ngạc: "Cô đã xử lý qua rồi à?"
"Đúng vậy, cho tôi một cái giá đi." Liên Kiều biết điều chế dược liệu, đối với cô mà nói đây là chuyện vô cùng dễ dàng.
"Bốn tệ." Kỳ thật cái giá này khá đắt, cái giá này là vì đánh giá cao sự xử lý hoàn hảo.
Khoé miệng Liên Kiều giật giật, một bao dược liệu cô chỉ kiếm được bốn tệ? Mệt mỏi quá đi.
Tuy nhiên, lương của công nhân hiện chỉ hơn ba mươi tệ, hai phân một hộp diêm, mười lăm đồng một cân muối, hai mươi đồng một cân gạo, chủ yếu là cần có tem phiếu.
Bỏ đi, dựa vào cách này không thể phát tài được, chí của cô không thể đặt vào đây được.
“Tôi không cần tiền, tôi muốn đổi lấy mười viên đương quy đại bổ.”
Nhân viên tiệm thuốc sửng: "Viên thuốc gì?"
"Viên đương quy đại bổ." Liên Kiều nói lại lần nữa.
Người bán hàng nhìn cô có vẻ không ổn: "Ở đây chúng tôi không bán thuốc độc quyền của Đông Thành."
Liên Kiều biết anh ta hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, cô xoa xoa lông mày nói: "Phiền anh đưa cho tôi một cây bút."
Cô lấy giấy bút viết đơn thuốc: đương quy, tục đoạn, gừng khô, cao da lừa, cam thảo mỗi loại hai lạng...
"Tôi muốn làm mười viên thuốc."
"Cái này..." Nhân viên tiệm thuốc do dự.
Một bàn tay to vươn ra, cầm lấy đơn thuốc, cẩn thận nhìn xem: "Làm sao cô biết phương thuốc này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.