Thập Niên 80: Xuyên Thành Nguyên Phối Mất Sớm
Chương 4: Tiếc Nuối
Nam Cực Yêu Yêu
14/05/2024
Vì vậy, sau khi nhận được một nửa tài sản, người mẹ của cô đã dứt khoát từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Mà trong mớ hỗn độn giữa họ, người con gái là cô như thể bị cả hai bên lãng quên, không ai muốn đề cập đến.
Sau khi ly hôn, cha cô có gia đình mới, dường như rất hạnh phúc viên mãn.
Mẹ cô sau khi ly hôn thì đi du lịch khắp nơi, kết bạn, dường như cuộc sống cũng rất nhàn hạ và sung sướng, chỉ trừ bỏ cô.
Cuối cùng sau khi thương lượng, cô bị phán quyết cho cha nuôi dưỡng.
Vì vậy, sau khi học trung học, cô chọn ở ký túc xá trường học, một năm chỉ về thăm cái gọi là "gia đình" ấy vài lần.
Dù sao, chỉ cần cha cô chuyển tiền cho cô là được, và cô cũng không quan tâm.
Chờ đến khi vào đại học, cô đã hoàn toàn thoát khỏi huyện nhỏ nơi cô sinh sống 18 năm, đến với thành phố phương nam mà cô luôn mơ ước.
Và từ đó, cô không bao giờ quay trở lại.
Cô thường tự mỉa mai nói: "Không hổ là di truyền gen của cha mẹ, ta giống như họ, đều ích kỷ và bạc tình!".
.........................
Sau khi tốt nghiệp đại học, vì muốn an cư lạc nghiệp tại thành phố phương nam này và sớm ngày mua được căn nhà thuộc về mình, cô có thể nói là đã nếm trải hết mọi khó khăn trong cuộc sống.
Từ khi vào đại học, cô đã trải qua đủ mọi loại công việc bán thời gian và lặt vặt.
Sau khi đi làm, cô càng phải dè xẻn từng đồng,
Biến bản thân trở thành kẻ "tiểu tham tiền", phải tính toán chi li từng đồng xu.
Giá nhà như hỏa tiễn phóng lên trời, tốc độ tăng lương của cô không thể đuổi kịp tốc độ tăng giá nhà mỗi tháng.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, việc dựa vào chính mình để mua nhà là điều xa vời vợi đối với cô!
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của căn nhà mơ ước.
Cùng lúc đó, cô cũng hoàn toàn thấu hiểu lý do tại sao mẹ mình biết rõ cha ngoại tình nhưng vẫn muốn níu kéo hôn nhân và quyết định chia một nửa tài sản.
"Gừng càng già càng cay" quả là không sai!
Cô thậm chí còn tự hỏi có nên học hỏi một chút "tinh hoa" của mẹ mình, về nhà tranh giành tài sản thừa kế của cha với đứa em trai nhỏ.
Không ngờ, không biết có phải là thần tiên nào nhìn không nổi hay không, mà một chân đã đá cô về 35 năm trước!
Nhưng trong tình huống hiện tại, cô rất muốn nhắm mắt lại, mở mắt ra và nói với chính mình: "Khương Duẫn Sơ, hóa ra ngươi chỉ đang nằm mơ, bây giờ tỉnh rồi, hãy bắt đầu một ngày mới, hãy phấn đấu đi!
Dù sao, ngươi vẫn còn trẻ.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, nhân sinh mới chỉ trôi qua một phần tư, thanh xuân tuổi trẻ chính là thời điểm tốt nhất để phấn đấu cho sự nghiệp!
Lẽ ra cô phải đi tận hưởng tuổi trẻ, trải nghiệm cuộc sống, nhưng bây giờ đâu?
Mặc dù trên mặt không có dấu vết thời gian bào mòn, vẫn còn mịn màng trắng trẻo, nhưng chức năng cơ thể rõ ràng không còn bằng lúc 20 tuổi, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng rốt cuộc nguyên chủ đã 35 tuổi, lại liên tiếp sinh hạ 5 người con và không được bảo dưỡng, có thể nói cơ thể này đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời!
12 năm đẹp nhất trong cuộc đời cô, thậm chí còn chưa kịp trải nghiệm, đã trôi qua!
"Thiên kim khó mua thiếu niên thời", chỉ có thời gian mới có thể khiến mọi thứ trở nên vô định, một món hời như vậy mà thua lỗ,
Làm sao cô có thể cam tâm tình nguyện được chứ?
Tuy tiếc nuối 12 năm thanh xuân hoa mộng trôi qua nhanh như pháo hoa, nhưng từ trước đến nay Khương Duẫn Sơ vẫn luôn lạc quan, tự nhủ: "Biết đâu cái họa này sau này lại biến thành phúc? Ít nhất, từ nay về sau, quãng đời còn lại của mình, mình có thể đảm bảo sẽ có nhiều điều mà những người trẻ tuổi tha thiết mơ ước."
Về hưu! Thoải mái!
Hiện tại cô có nhà có tiền tiết kiệm, ít nhất không cần lo lắng về cuộc sống sau này.
Cô chỉ cần cố gắng thêm hai năm nữa, nắm bắt cơ hội, mua cổ phiếu, đổi thành nhà ở, đến lúc đó, nằm hưởng tiền lương hưu chẳng lẽ không sung sướng sao?
Mà trong mớ hỗn độn giữa họ, người con gái là cô như thể bị cả hai bên lãng quên, không ai muốn đề cập đến.
Sau khi ly hôn, cha cô có gia đình mới, dường như rất hạnh phúc viên mãn.
Mẹ cô sau khi ly hôn thì đi du lịch khắp nơi, kết bạn, dường như cuộc sống cũng rất nhàn hạ và sung sướng, chỉ trừ bỏ cô.
Cuối cùng sau khi thương lượng, cô bị phán quyết cho cha nuôi dưỡng.
Vì vậy, sau khi học trung học, cô chọn ở ký túc xá trường học, một năm chỉ về thăm cái gọi là "gia đình" ấy vài lần.
Dù sao, chỉ cần cha cô chuyển tiền cho cô là được, và cô cũng không quan tâm.
Chờ đến khi vào đại học, cô đã hoàn toàn thoát khỏi huyện nhỏ nơi cô sinh sống 18 năm, đến với thành phố phương nam mà cô luôn mơ ước.
Và từ đó, cô không bao giờ quay trở lại.
Cô thường tự mỉa mai nói: "Không hổ là di truyền gen của cha mẹ, ta giống như họ, đều ích kỷ và bạc tình!".
.........................
Sau khi tốt nghiệp đại học, vì muốn an cư lạc nghiệp tại thành phố phương nam này và sớm ngày mua được căn nhà thuộc về mình, cô có thể nói là đã nếm trải hết mọi khó khăn trong cuộc sống.
Từ khi vào đại học, cô đã trải qua đủ mọi loại công việc bán thời gian và lặt vặt.
Sau khi đi làm, cô càng phải dè xẻn từng đồng,
Biến bản thân trở thành kẻ "tiểu tham tiền", phải tính toán chi li từng đồng xu.
Giá nhà như hỏa tiễn phóng lên trời, tốc độ tăng lương của cô không thể đuổi kịp tốc độ tăng giá nhà mỗi tháng.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, việc dựa vào chính mình để mua nhà là điều xa vời vợi đối với cô!
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của căn nhà mơ ước.
Cùng lúc đó, cô cũng hoàn toàn thấu hiểu lý do tại sao mẹ mình biết rõ cha ngoại tình nhưng vẫn muốn níu kéo hôn nhân và quyết định chia một nửa tài sản.
"Gừng càng già càng cay" quả là không sai!
Cô thậm chí còn tự hỏi có nên học hỏi một chút "tinh hoa" của mẹ mình, về nhà tranh giành tài sản thừa kế của cha với đứa em trai nhỏ.
Không ngờ, không biết có phải là thần tiên nào nhìn không nổi hay không, mà một chân đã đá cô về 35 năm trước!
Nhưng trong tình huống hiện tại, cô rất muốn nhắm mắt lại, mở mắt ra và nói với chính mình: "Khương Duẫn Sơ, hóa ra ngươi chỉ đang nằm mơ, bây giờ tỉnh rồi, hãy bắt đầu một ngày mới, hãy phấn đấu đi!
Dù sao, ngươi vẫn còn trẻ.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, nhân sinh mới chỉ trôi qua một phần tư, thanh xuân tuổi trẻ chính là thời điểm tốt nhất để phấn đấu cho sự nghiệp!
Lẽ ra cô phải đi tận hưởng tuổi trẻ, trải nghiệm cuộc sống, nhưng bây giờ đâu?
Mặc dù trên mặt không có dấu vết thời gian bào mòn, vẫn còn mịn màng trắng trẻo, nhưng chức năng cơ thể rõ ràng không còn bằng lúc 20 tuổi, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng rốt cuộc nguyên chủ đã 35 tuổi, lại liên tiếp sinh hạ 5 người con và không được bảo dưỡng, có thể nói cơ thể này đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời!
12 năm đẹp nhất trong cuộc đời cô, thậm chí còn chưa kịp trải nghiệm, đã trôi qua!
"Thiên kim khó mua thiếu niên thời", chỉ có thời gian mới có thể khiến mọi thứ trở nên vô định, một món hời như vậy mà thua lỗ,
Làm sao cô có thể cam tâm tình nguyện được chứ?
Tuy tiếc nuối 12 năm thanh xuân hoa mộng trôi qua nhanh như pháo hoa, nhưng từ trước đến nay Khương Duẫn Sơ vẫn luôn lạc quan, tự nhủ: "Biết đâu cái họa này sau này lại biến thành phúc? Ít nhất, từ nay về sau, quãng đời còn lại của mình, mình có thể đảm bảo sẽ có nhiều điều mà những người trẻ tuổi tha thiết mơ ước."
Về hưu! Thoải mái!
Hiện tại cô có nhà có tiền tiết kiệm, ít nhất không cần lo lắng về cuộc sống sau này.
Cô chỉ cần cố gắng thêm hai năm nữa, nắm bắt cơ hội, mua cổ phiếu, đổi thành nhà ở, đến lúc đó, nằm hưởng tiền lương hưu chẳng lẽ không sung sướng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.