Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 18: Ân Cần
Cửu Trọng Giang Tuyết
10/04/2024
[Hỏi han ân cần còn không bằng một khoản tiền lớn.]
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ giao lại cho tôi xử lý!” Tạ Vinh Quân vội vàng đáp lời, còn đảm bảo: “Nếu các cậu cần dùng tiền gấp, trợ cấp tháng sau không đủ thì cứ việc nói với tôi nhé!”
Hoắc Diệm: “… Được.”
Ba người đi lên tầng, tới phòng làm việc của Tạ Vinh Quân.
Tô Linh Vũ còn chưa vào cửa thì Tạ Vinh Quân đã lớn tiếng gọi người đi pha trà, còn mình thì sải bước đến trước cái quạt điện, sau khi bật quạt điện còn đặc biệt điều chỉnh góc độ, chỉ thổi cho một mình cô.
Về phần anh em tốt có túa mồ hôi đầy lưng hay không, thật ngại quá, anh ta không quan tâm đến sự sống chết của anh em.
Sắp xếp cho Tô Linh Vũ xong, thấy trên gương mặt cô lộ ra vẻ mặt hài lòng, trong lòng cũng không còn nghi ngờ dụng ý của anh ta nữa, lúc này anh ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Để Tô Linh Vũ từ từ nghỉ ngơi, sau đó, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười, hai tay đặt lên tay vịn đằng sau xe lăn của Hoắc Diệm rồi đẩy anh ra khỏi phòng một cách “hoàn toàn không có năng lực phản kháng.”
Hoắc Diệm: “…”
Tìm được một phòng họp nhỏ yên tĩnh, Tạ Vinh Quân đóng vội cửa vào rồi hỏi thẳng: “Hoắc Diệm, nói gì thì cậu cũng phải giúp tôi chuyện này đi, không giúp cũng phải giúp! Chuyện liên quan đến một đời của cháu trai lớn nhà cậu đấy, cậu thật sự không thể ngồi yên không để ý đến được! Coi như anh em cầu xin cậu đi, có được không?”
“Lúc Tạ Võ một, hai tuổi còn đỡ, chỉ là không mở miệng thôi, người xung quanh đều nói ‘quý nhân chậm nói’, chúng tôi cũng không để ý đến cho lắm, chỉ nghĩ không phải chỉ là nói chuyện thôi sao, sớm muộn gì nó cũng biết nói thôi.”
“Nhưng đợi đến lúc nó năm, sáu tuổi vẫn chưa nói được, thậm chí còn đập đầu vào tường, tôi với chị dâu cậu thật sự sợ lắm rồi! Chúng tôi có dẫn nó đến bệnh viện lớn, bác sĩ nói thằng nhỏ mắc chứng tự kỷ, sao này không có cách nào sinh hoạt như người bình thường được…”
“Không phải người bình thường, nói chuyện còn không biết, thế này… thế này không phải là thiểu năng hay sao?”
“Vợ chồng tôi còn sống thì còn có thể chăm sóc Tiểu Võ, nhưng nếu chúng tôi chết rồi, ai sẽ quan tâm nó đây? Em trai em gái luôn cách một tầng, sau này có gia đình riêng rồi lại càng khó chăm sóc nó hơn.”
Nói đến đứa con trai lớn trong nhà là hai mắt Tạ Vinh Quân đỏ lên, anh ta dùng sức vuốt mặt, cố kiềm nước mắt lại, lúc này mới nói với vẻ nghẹn ngào: “Hoắc Diệm, chúng ta là anh em, tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, coi như tôi cầu xin cậu, chỉ cần sau này Tiểu Võ có thể khỏe lại thì tôi sẽ ghi nhớ ân huệ này suốt đời!”
Lúc anh ta nói chuyện, Hoắc Diệm không hề ngắt lời, đợi người nói xong, anh mới nghiêm túc gật đầu.
Khi dẫn Tô Linh Vũ đến bộ đội là anh cũng đã lường trước đủ loại tình huống phát sinh khác nhau, cũng đã nghĩ ra các biện pháp ứng phó, nhưng chuyện này vẫn nằm ngoài dự liệu, chẳng qua cũng không phải là chuyện xấu.
Trái lại còn là chuyện tốt.
Anh biết Tạ Vinh Quân sốt ruột nhưng việc này quả thật phải tính kế lâu dài.
Tạ Vinh Quân là một người có thể tin tưởng, Hoắc Diệm cũng không giấu gì anh ta, ngoại trừ tiếng lòng “trêu ghẹo” như Tô Linh Vũ muốn làm thế này, muốn làm thế kia với anh là không nói ra, còn những cái khác đều nói đúng sự thật.
Hoắc Diệm nói xong, Tạ Vinh Quân cũng đã bình tĩnh lại.
“Ý của cậu là bây giờ em dâu vẫn chưa biết người khác có thể nghe được tiếng lòng của cô ta, giờ tùy tiện nói chuyện này ra, chúng ta sẽ không có cách nào giải thích được mình biết cô ta có bản lĩnh đó từ đâu, đúng không?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ giao lại cho tôi xử lý!” Tạ Vinh Quân vội vàng đáp lời, còn đảm bảo: “Nếu các cậu cần dùng tiền gấp, trợ cấp tháng sau không đủ thì cứ việc nói với tôi nhé!”
Hoắc Diệm: “… Được.”
Ba người đi lên tầng, tới phòng làm việc của Tạ Vinh Quân.
Tô Linh Vũ còn chưa vào cửa thì Tạ Vinh Quân đã lớn tiếng gọi người đi pha trà, còn mình thì sải bước đến trước cái quạt điện, sau khi bật quạt điện còn đặc biệt điều chỉnh góc độ, chỉ thổi cho một mình cô.
Về phần anh em tốt có túa mồ hôi đầy lưng hay không, thật ngại quá, anh ta không quan tâm đến sự sống chết của anh em.
Sắp xếp cho Tô Linh Vũ xong, thấy trên gương mặt cô lộ ra vẻ mặt hài lòng, trong lòng cũng không còn nghi ngờ dụng ý của anh ta nữa, lúc này anh ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Để Tô Linh Vũ từ từ nghỉ ngơi, sau đó, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười, hai tay đặt lên tay vịn đằng sau xe lăn của Hoắc Diệm rồi đẩy anh ra khỏi phòng một cách “hoàn toàn không có năng lực phản kháng.”
Hoắc Diệm: “…”
Tìm được một phòng họp nhỏ yên tĩnh, Tạ Vinh Quân đóng vội cửa vào rồi hỏi thẳng: “Hoắc Diệm, nói gì thì cậu cũng phải giúp tôi chuyện này đi, không giúp cũng phải giúp! Chuyện liên quan đến một đời của cháu trai lớn nhà cậu đấy, cậu thật sự không thể ngồi yên không để ý đến được! Coi như anh em cầu xin cậu đi, có được không?”
“Lúc Tạ Võ một, hai tuổi còn đỡ, chỉ là không mở miệng thôi, người xung quanh đều nói ‘quý nhân chậm nói’, chúng tôi cũng không để ý đến cho lắm, chỉ nghĩ không phải chỉ là nói chuyện thôi sao, sớm muộn gì nó cũng biết nói thôi.”
“Nhưng đợi đến lúc nó năm, sáu tuổi vẫn chưa nói được, thậm chí còn đập đầu vào tường, tôi với chị dâu cậu thật sự sợ lắm rồi! Chúng tôi có dẫn nó đến bệnh viện lớn, bác sĩ nói thằng nhỏ mắc chứng tự kỷ, sao này không có cách nào sinh hoạt như người bình thường được…”
“Không phải người bình thường, nói chuyện còn không biết, thế này… thế này không phải là thiểu năng hay sao?”
“Vợ chồng tôi còn sống thì còn có thể chăm sóc Tiểu Võ, nhưng nếu chúng tôi chết rồi, ai sẽ quan tâm nó đây? Em trai em gái luôn cách một tầng, sau này có gia đình riêng rồi lại càng khó chăm sóc nó hơn.”
Nói đến đứa con trai lớn trong nhà là hai mắt Tạ Vinh Quân đỏ lên, anh ta dùng sức vuốt mặt, cố kiềm nước mắt lại, lúc này mới nói với vẻ nghẹn ngào: “Hoắc Diệm, chúng ta là anh em, tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, coi như tôi cầu xin cậu, chỉ cần sau này Tiểu Võ có thể khỏe lại thì tôi sẽ ghi nhớ ân huệ này suốt đời!”
Lúc anh ta nói chuyện, Hoắc Diệm không hề ngắt lời, đợi người nói xong, anh mới nghiêm túc gật đầu.
Khi dẫn Tô Linh Vũ đến bộ đội là anh cũng đã lường trước đủ loại tình huống phát sinh khác nhau, cũng đã nghĩ ra các biện pháp ứng phó, nhưng chuyện này vẫn nằm ngoài dự liệu, chẳng qua cũng không phải là chuyện xấu.
Trái lại còn là chuyện tốt.
Anh biết Tạ Vinh Quân sốt ruột nhưng việc này quả thật phải tính kế lâu dài.
Tạ Vinh Quân là một người có thể tin tưởng, Hoắc Diệm cũng không giấu gì anh ta, ngoại trừ tiếng lòng “trêu ghẹo” như Tô Linh Vũ muốn làm thế này, muốn làm thế kia với anh là không nói ra, còn những cái khác đều nói đúng sự thật.
Hoắc Diệm nói xong, Tạ Vinh Quân cũng đã bình tĩnh lại.
“Ý của cậu là bây giờ em dâu vẫn chưa biết người khác có thể nghe được tiếng lòng của cô ta, giờ tùy tiện nói chuyện này ra, chúng ta sẽ không có cách nào giải thích được mình biết cô ta có bản lĩnh đó từ đâu, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.