Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 27: Địch Ý
Cửu Trọng Giang Tuyết
10/04/2024
Còn nữa, anh cũng muốn đi thăm lính trong đoàn.
Chiếc xe phanh gấp rồi quay đầu lái về phía sân huấn luyện, trong mắt Tô Linh Vũ tràn đầy vẻ mong chờ.
Nguyên chủ cảm thấy binh lính trong quân doanh ngày nào cũng huấn luyện, cả người toàn mùi mồ hôi thối, chỉ hận không thể cách thật xa, không muốn giao lưu với bọn họ tí nào. Mấy lần cô ta tới quân doanh nhưng lần nào cũng tới bệnh viện tìm Châu Uyển Nhu gây sự.
Nhưng Tô Linh Vũ thì lại khác, theo quan điểm của cô, lúc binh lính luyện tập chính là lúc có sức cuốn hút nhất, mỗi một giọt mồ hôi bắn ra đều mang theo sự gợi cảm tràn đầy hormone nam tính, là thể hiện của lực và mỹ.
Thứ này cũng không thể nhìn thấy trong clip ngắm được đâu.
Cho dù là thời đại nam sắc, cục du lịch ở các tỉnh vì muốn giành du khách mà đánh nhau vỡ đầu, thậm chí còn không tiếc thả nhóm nam một mét tám lăm đến trạm tàu điện cao tốc và sân bay để đón công chúa đại nhân, đã vậy còn sắp xếp các anh trai cơ bắp với đủ loại hình khác nhau ở khu thắng cảnh để dưỡng mắt, nhưng tuyệt đối cũng không thể nhìn thấy được cảnh này.
…
Rất nhanh đã đến sân huấn luyện.
Lần này quy mô của cuộc thi đấu võ quân sự rất lớn, toàn bộ sư đoàn 52 đều tham gia cả.
Trên sân huấn luyện lúc này đang tiến hành cuộc thi vượt chướng ngại vật bốn trăm mét, bắn súng trường cách năm mươi mét, đấu tay đôi.
Cuộc thi đấu võ đang hừng hực khí thế, trên sân huấn luyện thi thoảng sẽ vang lên tiếng hô hào tràn đầy cảm giác sức mạnh và tiếng hô “hay” náo nhiệt, khiến người không kiềm chế được mà muốn tới xem.
Chiếc xe đỗ lại, Tô Linh Vũ nhảy luôn xuống xe.
Lo lắng Hoắc Diệm lại lề mề giống lần trước nên cô quay đầu giục vài tiếng, lại chỉ thấy người đàn ông đang cúi đầu chỉnh quân trang, ánh mắt kiên định, động tác nghiêm túc và cẩn thận khiến cô không khỏi sững sờ.
Trong nháy mắt, đột nhiên cô không thốt ra được một câu nào cả, suy nghĩ gây chuyện cũng biến mất luôn, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, thậm chí còn có chút kính trọng.
[Chắc là Hoắc Diệm rất yêu bộ quân trang này của mình?]
Cô không nhịn được mà cảm thán trong lòng.
Nhưng cô không ngờ Hoắc Diệm ngồi trong xe đột nhiên hơi dừng tay, cơ thể lập tức cứng ngắc rõ ràng.
Hệ thống hoang mang hỏi: [Tại sao chỉ yêu mỗi bộ quân trang này chứ? Là mấy bộ quân trang khác không đẹp, không dễ mặc sao?]
[… Sau này ta không nên gọi ngươi là tiểu hệ thống nữa, mà nên gọi ngươi là đứa ngốc đi.]
Hệ thống: [… Hả?]
Tô Linh Vũ: [Đứa ngốc! Ý của ta là Hoắc Diệm rất tự hào vì bản thân là quân nhân, rất yêu mến cái nghề này của mình, cho dù trước đây anh ta nhiều lần muốn từ chức vụ đoàn trưởng nhưng thật ra anh ta rất muốn ở lại quân doanh. Nói đến chuyện này, Tạ Quân Vinh thật sự rất hiểu anh ta đấy.]
Hoắc Diệm đã điều chỉnh lại nét mặt rồi xuống xe.
Anh không từ chối xe lăn mà Triệu Khoa đẩy đến trước mặt mà ngồi xuống với vẻ mặt bình tĩnh.
Tạ Vinh Quân vỗ vào vai anh, trong lòng lại thở dài một tiếng.
Tuy rằng không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng hai người đều hơi nặng nề.
Bây giờ Hoắc Diệm vẫn đang giữ chức đoàn trưởng nhưng nếu không chữa khỏi chân được thì thật ra anh rất khó tiếp tục ở lại cương vị này.
Thật ra tiếp tục ở lại cũng không thành vấn đề nhưng nhất định phải chuyển thành văn chức.
Có điều, tương lai như thế thật sự là thứ mà Hoắc Diệm muốn sao?
Đúng lúc này, tiếng lòng của Tô Linh Vũ lại vang lên: [Tiểu hệ thống, mi nói xem ta có nên nghĩ cách che giấu một chút để chữa khỏi chân cho Hoắc Diệm không?]
Chiếc xe phanh gấp rồi quay đầu lái về phía sân huấn luyện, trong mắt Tô Linh Vũ tràn đầy vẻ mong chờ.
Nguyên chủ cảm thấy binh lính trong quân doanh ngày nào cũng huấn luyện, cả người toàn mùi mồ hôi thối, chỉ hận không thể cách thật xa, không muốn giao lưu với bọn họ tí nào. Mấy lần cô ta tới quân doanh nhưng lần nào cũng tới bệnh viện tìm Châu Uyển Nhu gây sự.
Nhưng Tô Linh Vũ thì lại khác, theo quan điểm của cô, lúc binh lính luyện tập chính là lúc có sức cuốn hút nhất, mỗi một giọt mồ hôi bắn ra đều mang theo sự gợi cảm tràn đầy hormone nam tính, là thể hiện của lực và mỹ.
Thứ này cũng không thể nhìn thấy trong clip ngắm được đâu.
Cho dù là thời đại nam sắc, cục du lịch ở các tỉnh vì muốn giành du khách mà đánh nhau vỡ đầu, thậm chí còn không tiếc thả nhóm nam một mét tám lăm đến trạm tàu điện cao tốc và sân bay để đón công chúa đại nhân, đã vậy còn sắp xếp các anh trai cơ bắp với đủ loại hình khác nhau ở khu thắng cảnh để dưỡng mắt, nhưng tuyệt đối cũng không thể nhìn thấy được cảnh này.
…
Rất nhanh đã đến sân huấn luyện.
Lần này quy mô của cuộc thi đấu võ quân sự rất lớn, toàn bộ sư đoàn 52 đều tham gia cả.
Trên sân huấn luyện lúc này đang tiến hành cuộc thi vượt chướng ngại vật bốn trăm mét, bắn súng trường cách năm mươi mét, đấu tay đôi.
Cuộc thi đấu võ đang hừng hực khí thế, trên sân huấn luyện thi thoảng sẽ vang lên tiếng hô hào tràn đầy cảm giác sức mạnh và tiếng hô “hay” náo nhiệt, khiến người không kiềm chế được mà muốn tới xem.
Chiếc xe đỗ lại, Tô Linh Vũ nhảy luôn xuống xe.
Lo lắng Hoắc Diệm lại lề mề giống lần trước nên cô quay đầu giục vài tiếng, lại chỉ thấy người đàn ông đang cúi đầu chỉnh quân trang, ánh mắt kiên định, động tác nghiêm túc và cẩn thận khiến cô không khỏi sững sờ.
Trong nháy mắt, đột nhiên cô không thốt ra được một câu nào cả, suy nghĩ gây chuyện cũng biến mất luôn, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, thậm chí còn có chút kính trọng.
[Chắc là Hoắc Diệm rất yêu bộ quân trang này của mình?]
Cô không nhịn được mà cảm thán trong lòng.
Nhưng cô không ngờ Hoắc Diệm ngồi trong xe đột nhiên hơi dừng tay, cơ thể lập tức cứng ngắc rõ ràng.
Hệ thống hoang mang hỏi: [Tại sao chỉ yêu mỗi bộ quân trang này chứ? Là mấy bộ quân trang khác không đẹp, không dễ mặc sao?]
[… Sau này ta không nên gọi ngươi là tiểu hệ thống nữa, mà nên gọi ngươi là đứa ngốc đi.]
Hệ thống: [… Hả?]
Tô Linh Vũ: [Đứa ngốc! Ý của ta là Hoắc Diệm rất tự hào vì bản thân là quân nhân, rất yêu mến cái nghề này của mình, cho dù trước đây anh ta nhiều lần muốn từ chức vụ đoàn trưởng nhưng thật ra anh ta rất muốn ở lại quân doanh. Nói đến chuyện này, Tạ Quân Vinh thật sự rất hiểu anh ta đấy.]
Hoắc Diệm đã điều chỉnh lại nét mặt rồi xuống xe.
Anh không từ chối xe lăn mà Triệu Khoa đẩy đến trước mặt mà ngồi xuống với vẻ mặt bình tĩnh.
Tạ Vinh Quân vỗ vào vai anh, trong lòng lại thở dài một tiếng.
Tuy rằng không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng hai người đều hơi nặng nề.
Bây giờ Hoắc Diệm vẫn đang giữ chức đoàn trưởng nhưng nếu không chữa khỏi chân được thì thật ra anh rất khó tiếp tục ở lại cương vị này.
Thật ra tiếp tục ở lại cũng không thành vấn đề nhưng nhất định phải chuyển thành văn chức.
Có điều, tương lai như thế thật sự là thứ mà Hoắc Diệm muốn sao?
Đúng lúc này, tiếng lòng của Tô Linh Vũ lại vang lên: [Tiểu hệ thống, mi nói xem ta có nên nghĩ cách che giấu một chút để chữa khỏi chân cho Hoắc Diệm không?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.