Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 11: Hổ Không Nổi Giận Thì Nghĩ Cô Bị Bệnh Sắp Chết Sao?
Cửu Trọng Giang Tuyết
06/04/2024
Đương nhiên không thể rồi!
Đừng thấy Hoắc Tương học toán mới thi được có tám điểm, Hoắc Lãng tính tình bốc đồng nhưng hai người bọn họ cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như thế.
“Được rồi!” Hoắc Kiến Quốc bình tĩnh nói: “Cãi nhau còn ra thể thống gì nữa? Đều ngồi xuống cả đi. Má Trương, ra ngoài mua thêm ít bữa sáng về đây, không cần chọn, cứ nóng hổi, có thể ăn là được.”
“Được được được!” Má trương lau tay vào tạp dề rồi lập tức định đi ra ngoài.
“Đợi đã…” Tô Linh Vũ đột nhiên gọi má Trương lại, thuận tay xách cái túi nhỏ có trâu châu trông rất tinh tế treo ở lưng ghế lên: “Dẫn tôi đi tìm một quán mì cũ có vị không tồi đi, tôi muốn ăn mì tương đen.”
Nghĩ đến việc có thể ăn được mì tương đen chính tông ở thủ đô là tâm trạng cô lại tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là, điều mà cô không ngờ tới là cô vừa mới dứt lời, mấy người nhà họ Hoắc đã đồng thời thay đổi sắc mặt, Hoắc Lãng và Hoắc Tương còn trực tiếp mở miệng ngăn cản.
“Không được!”
“Không thể đi!”
Tô Linh Vũ: “… Hửm?”
Ủa là sao đây?
Hổ không nổi giận thì nghĩ cô bị bệnh sắp chết sao?
Tô Linh Vũ hơi híp mắt lại, đôi môi đỏ nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.
Cô đặt cái túi nhỏ trân châu trong tay lên bàn một cách tao nhã và tùy tiện, dây đeo của túi xách va vào mặt bàn phát ra một tiếng “cạch” trong trẻo rất nhẹ, nhưng lại giống như một quả tạ đập thẳng vào tim người vậy.
Đây là định phát hỏa sao?
Tô Linh Vũ vừa định mở miệng thì Hoắc Lãng đã căng thẳng, đứng bật dậy như thể mông bị dí lửa, cậu ta lắp bắp cao giọng hô: “Chị, chị chị chị dâu!”
“Cái gì?” Tô Linh Vũ bực mình hỏi ngược lại.
“Chị muốn ăn mì tương đen thì cứ kêu em đi mua là được, làm sao có thể để một tiểu thư cành vàng lá ngọc như chị đích thân đi được chứ?” Hoắc Lãng cười hì hì, vừa chân thành vừa nịnh nọt.
Nhà họ Hoắc trọng khí phách nhất, thế nhưng nhìn bộ dáng nịnh bợ này của cậu ta lại không có một ai ngăn cản.
Đến ngay cả Hoắc Kiến Quốc và Trần Ngọc Hương cũng không.
Tô Linh Vũ lại không chịu: “Vừa đi vừa về mất bao nhiêu thời gian? Mì tương đen phải ăn ngay lúc mới ra lò, đợi cậu mang về thì vị đã thay đổi hết rồi, tôi chẳng thèm nhé, tôi muốn ra tận quán ăn!”
“Tốc độ của em nhanh lắm, đảm bảo sẽ chạy nước rút mang mì về cho chị, chị cho em một cơ hội đi mà!” Hoắc Lãng nói: “Chuyện vừa rồi… em cũng thấy xấu hổ quá.”
“Cậu còn biết xấu hổ cơ à?” Tô Linh Vũ nghi ngờ: “Không phải là muốn trút giận cho anh trai cậu, nhân cơ hội này bỏ thêm ‘gia vị’ vào bát mì tương đen đấy chứ?”
“Sao có thể?” Hoắc Lãng suýt chút nữa thì thề với trời.
Nhưng Tô Linh Vũ hoàn toàn không để ý đến cậu ta.
Cô lại xách cái túi xách trân châu, lả lướt đi ra ngoài.
Cô không chỉ muốn ăn mì tương đen vừa mới ra khỏi lò mà còn muốn ra ngoài cho thoáng khí, xem phong cảnh thủ đô mấy chục năm trước như thế nào.
“Chị dâu!” Hoắc Lãng lập tức đuổi theo.
Người nhà họ Hoắc còn lại nhìn nhau với vẻ cạn lời.
Một lúc sau, đột nhiên Hoắc Tương lo lắng mở miệng: “Lỡ như người khác nghe thấy tiếng lòng của chị dâu thì phải làm sao?”
Trần Ngọc Hương cũng đau đầu: “Cô ta là người chứ không phải đồ vật, chúng ta cũng không thể trói cô cả ngày, không cho cô ta ra ngoài cửa được, nếu thật sự làm như vậy, cô ta sẽ nghi ngờ ngay.”
Nhà họ Hoắc là một gia đình hiền hậu không thể làm ra loại chuyện vi phạm kỷ luật như thế được, đã vậy, hình như Tô Linh Vũ còn có cách chữa khỏi chân cho Hoắc Diệm, bọn họ càng không muốn chọc giận cô hơn.
Đừng thấy Hoắc Tương học toán mới thi được có tám điểm, Hoắc Lãng tính tình bốc đồng nhưng hai người bọn họ cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như thế.
“Được rồi!” Hoắc Kiến Quốc bình tĩnh nói: “Cãi nhau còn ra thể thống gì nữa? Đều ngồi xuống cả đi. Má Trương, ra ngoài mua thêm ít bữa sáng về đây, không cần chọn, cứ nóng hổi, có thể ăn là được.”
“Được được được!” Má trương lau tay vào tạp dề rồi lập tức định đi ra ngoài.
“Đợi đã…” Tô Linh Vũ đột nhiên gọi má Trương lại, thuận tay xách cái túi nhỏ có trâu châu trông rất tinh tế treo ở lưng ghế lên: “Dẫn tôi đi tìm một quán mì cũ có vị không tồi đi, tôi muốn ăn mì tương đen.”
Nghĩ đến việc có thể ăn được mì tương đen chính tông ở thủ đô là tâm trạng cô lại tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là, điều mà cô không ngờ tới là cô vừa mới dứt lời, mấy người nhà họ Hoắc đã đồng thời thay đổi sắc mặt, Hoắc Lãng và Hoắc Tương còn trực tiếp mở miệng ngăn cản.
“Không được!”
“Không thể đi!”
Tô Linh Vũ: “… Hửm?”
Ủa là sao đây?
Hổ không nổi giận thì nghĩ cô bị bệnh sắp chết sao?
Tô Linh Vũ hơi híp mắt lại, đôi môi đỏ nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.
Cô đặt cái túi nhỏ trân châu trong tay lên bàn một cách tao nhã và tùy tiện, dây đeo của túi xách va vào mặt bàn phát ra một tiếng “cạch” trong trẻo rất nhẹ, nhưng lại giống như một quả tạ đập thẳng vào tim người vậy.
Đây là định phát hỏa sao?
Tô Linh Vũ vừa định mở miệng thì Hoắc Lãng đã căng thẳng, đứng bật dậy như thể mông bị dí lửa, cậu ta lắp bắp cao giọng hô: “Chị, chị chị chị dâu!”
“Cái gì?” Tô Linh Vũ bực mình hỏi ngược lại.
“Chị muốn ăn mì tương đen thì cứ kêu em đi mua là được, làm sao có thể để một tiểu thư cành vàng lá ngọc như chị đích thân đi được chứ?” Hoắc Lãng cười hì hì, vừa chân thành vừa nịnh nọt.
Nhà họ Hoắc trọng khí phách nhất, thế nhưng nhìn bộ dáng nịnh bợ này của cậu ta lại không có một ai ngăn cản.
Đến ngay cả Hoắc Kiến Quốc và Trần Ngọc Hương cũng không.
Tô Linh Vũ lại không chịu: “Vừa đi vừa về mất bao nhiêu thời gian? Mì tương đen phải ăn ngay lúc mới ra lò, đợi cậu mang về thì vị đã thay đổi hết rồi, tôi chẳng thèm nhé, tôi muốn ra tận quán ăn!”
“Tốc độ của em nhanh lắm, đảm bảo sẽ chạy nước rút mang mì về cho chị, chị cho em một cơ hội đi mà!” Hoắc Lãng nói: “Chuyện vừa rồi… em cũng thấy xấu hổ quá.”
“Cậu còn biết xấu hổ cơ à?” Tô Linh Vũ nghi ngờ: “Không phải là muốn trút giận cho anh trai cậu, nhân cơ hội này bỏ thêm ‘gia vị’ vào bát mì tương đen đấy chứ?”
“Sao có thể?” Hoắc Lãng suýt chút nữa thì thề với trời.
Nhưng Tô Linh Vũ hoàn toàn không để ý đến cậu ta.
Cô lại xách cái túi xách trân châu, lả lướt đi ra ngoài.
Cô không chỉ muốn ăn mì tương đen vừa mới ra khỏi lò mà còn muốn ra ngoài cho thoáng khí, xem phong cảnh thủ đô mấy chục năm trước như thế nào.
“Chị dâu!” Hoắc Lãng lập tức đuổi theo.
Người nhà họ Hoắc còn lại nhìn nhau với vẻ cạn lời.
Một lúc sau, đột nhiên Hoắc Tương lo lắng mở miệng: “Lỡ như người khác nghe thấy tiếng lòng của chị dâu thì phải làm sao?”
Trần Ngọc Hương cũng đau đầu: “Cô ta là người chứ không phải đồ vật, chúng ta cũng không thể trói cô cả ngày, không cho cô ta ra ngoài cửa được, nếu thật sự làm như vậy, cô ta sẽ nghi ngờ ngay.”
Nhà họ Hoắc là một gia đình hiền hậu không thể làm ra loại chuyện vi phạm kỷ luật như thế được, đã vậy, hình như Tô Linh Vũ còn có cách chữa khỏi chân cho Hoắc Diệm, bọn họ càng không muốn chọc giận cô hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.