Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 37: Tạm Thời Thì Không
Cửu Trọng Giang Tuyết
13/04/2024
Hoắc Lãng đóng cửa lại rồi sốt ruột hỏi: “Anh cả, anh đã gặp sư trưởng Vương rồi sao? Ông ấy trả lời thế nào, liệu có nhanh chóng hành động, thực hiện hành động bắt giữ tên khốn tên Châu Phóng kia không?”
Mấy người khác cũng nhìn Hoắc Diệm với ánh mắt quan tâm.
Chuyện Hoắc Diệm ở lại bộ đội xử lý Châu Phóng, vì sợ người nhà lo lắng nên anh đã sớm gọi điện về nhà thông báo tình hình để bọn họ đều biết.
Anh gật đầu nói: “Tuy rằng sư trưởng Vương giữ thái độ nghi ngờ đối với chuyện này nhưng cũng đã cho con với Tạ Vinh Quân đủ sự tin tưởng. Vì không có bằng chứng xác thực nên cấp trên chắc hẳn sẽ ngấm ngầm điều tra là chính, đợi sau khi nắm được bằng chứng Châu Phóng thông đồng với địch bán nước mới giăng dây câu dài bắt con cá to, tốt nhất là có thể một lưới tóm hết người đứng sau lưng anh ta.”
“Vậy thì tốt.” Hoắc Kiến Quốc hài lòng gật đầu, lại nói: “Nếu chuyện này là thật vậy vợ con cũng coi như đã lập được đại công, cấp trên có nói có thái độ thế nào về vợ con không?”
“Tạm thời thì không, phỏng chừng phải xem tình hình thế nào đã rồi mới nghiên cứu sau.” Hoắc Diệm lắc đầu: “Nhưng con đoán, đợi sau khi chuyện của Châu Phóng kết thúc, có khả năng cấp trên sẽ lập tức liên lạc với chúng ta.”
Hoắc Kiến Quốc gật đầu.
Dựa theo thông tin hiện có để phân tích thì giá trị của Tô Linh Vũ quá lớn, các phương diện trong nước đều đang ở trạng thái cần chấn chỉnh lại, chắc chắn sẽ không bỏ qua nhân tài, cũng sẽ không để một tòa bảo sơn không dùng tới.
“Ừm.”
“Hôm nay con dẫn vợ con đến quân doanh thế nào rồi, nói chi tiết đi.” Hoắc Kiến Quốc lại bảo.
Hoắc Diệm đáp một tiếng “vâng” sau đó miêu tả vắn tắt lại quá trình.
Đại khái có vài điểm sau:
Thứ nhất, không phải tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Linh Vũ, tỷ lệ không cao nhưng cụ thể là ai có thể, ai không thể, nguyên nhân gì đã tạo thành thì tạm thời vẫn chưa tổng kết ra được nguyên lý.
Thứ hai, y thuật của Tô Linh Vũ vô cùng cao, cũng có hiểu biết về chứng tự kỷ.
Thứ ba, tính cách của Tô Linh Vũ kiêu ngạo nhưng lại lương thiện…
Cùng với lời miêu tả của anh, người nhà họ Hoắc không ngừng gật đầu.
Đợi Hoắc Diệm nói xong, Trần Ngọc Hương trực tiếp bảo: “Chuyện này quá ly kỳ rồi, vì đủ các loại nguyên nhân mà ngoài mặt, quốc gia chắc chắn không có cách nào gióng trống khua chiêng khen ngợi Linh Vũ, nhưng chúng ta cũng không thể bạc đãi con bé, không chỉ về mặt vật chất không thể bạc đãi mà càng phải đối xử tốt với nó hơn, yêu thương nó hơn, đặc biệt là con đấy, Hoắc Diệm!”
Hoắc Diệm: “…”
Đột nhiên bị điểm danh, hơn nữa còn đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Trần Ngọc Hương khiến anh không biết tại sao lại có một loại dự cảm chẳng lành.
Giống như đột nhiên quay về năm bảy, tám tuổi, phạm lỗi rồi bị đánh bằng roi mây ấy.
Nhưng xưa giờ anh vui hay buồn đều không để lộ ra ngoài mặt nên thoạt nhìn cũng không có bất cứ điểm khác thường nào.
Chính sự đã nói xong, tiếp theo đây việc cần nói không thích hợp cho trẻ con nghe nên Trần Ngọc Hương bực mình đuổi những người không có phận sự khác đi, sau khi đóng cửa lại, bà lập tức hỏi đến đứa con trai không bớt lo kia của mình.
“Con nói con đi! Tuy lúc trước con với Linh Vũ kết hôn là do bị ép đến bất đắc dĩ nhưng nếu đã lấy vợ về rồi cũng phải đối xử tốt với người ta chứ? Con nói xem, sao con lại không chịu viên phòng với người ta?”
“…” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Diệm nhanh chóng đỏ bừng, hai tai cũng nóng ran.
Mà đúng lúc này, Hoắc Tương và Hoắc Lãng “không có phận sự” đang bám vào cửa phòng nghe trộm lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, gần như đồng thời kinh ngạc hô thành tiếng: “Cái gì cơ?”
Mấy người khác cũng nhìn Hoắc Diệm với ánh mắt quan tâm.
Chuyện Hoắc Diệm ở lại bộ đội xử lý Châu Phóng, vì sợ người nhà lo lắng nên anh đã sớm gọi điện về nhà thông báo tình hình để bọn họ đều biết.
Anh gật đầu nói: “Tuy rằng sư trưởng Vương giữ thái độ nghi ngờ đối với chuyện này nhưng cũng đã cho con với Tạ Vinh Quân đủ sự tin tưởng. Vì không có bằng chứng xác thực nên cấp trên chắc hẳn sẽ ngấm ngầm điều tra là chính, đợi sau khi nắm được bằng chứng Châu Phóng thông đồng với địch bán nước mới giăng dây câu dài bắt con cá to, tốt nhất là có thể một lưới tóm hết người đứng sau lưng anh ta.”
“Vậy thì tốt.” Hoắc Kiến Quốc hài lòng gật đầu, lại nói: “Nếu chuyện này là thật vậy vợ con cũng coi như đã lập được đại công, cấp trên có nói có thái độ thế nào về vợ con không?”
“Tạm thời thì không, phỏng chừng phải xem tình hình thế nào đã rồi mới nghiên cứu sau.” Hoắc Diệm lắc đầu: “Nhưng con đoán, đợi sau khi chuyện của Châu Phóng kết thúc, có khả năng cấp trên sẽ lập tức liên lạc với chúng ta.”
Hoắc Kiến Quốc gật đầu.
Dựa theo thông tin hiện có để phân tích thì giá trị của Tô Linh Vũ quá lớn, các phương diện trong nước đều đang ở trạng thái cần chấn chỉnh lại, chắc chắn sẽ không bỏ qua nhân tài, cũng sẽ không để một tòa bảo sơn không dùng tới.
“Ừm.”
“Hôm nay con dẫn vợ con đến quân doanh thế nào rồi, nói chi tiết đi.” Hoắc Kiến Quốc lại bảo.
Hoắc Diệm đáp một tiếng “vâng” sau đó miêu tả vắn tắt lại quá trình.
Đại khái có vài điểm sau:
Thứ nhất, không phải tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Linh Vũ, tỷ lệ không cao nhưng cụ thể là ai có thể, ai không thể, nguyên nhân gì đã tạo thành thì tạm thời vẫn chưa tổng kết ra được nguyên lý.
Thứ hai, y thuật của Tô Linh Vũ vô cùng cao, cũng có hiểu biết về chứng tự kỷ.
Thứ ba, tính cách của Tô Linh Vũ kiêu ngạo nhưng lại lương thiện…
Cùng với lời miêu tả của anh, người nhà họ Hoắc không ngừng gật đầu.
Đợi Hoắc Diệm nói xong, Trần Ngọc Hương trực tiếp bảo: “Chuyện này quá ly kỳ rồi, vì đủ các loại nguyên nhân mà ngoài mặt, quốc gia chắc chắn không có cách nào gióng trống khua chiêng khen ngợi Linh Vũ, nhưng chúng ta cũng không thể bạc đãi con bé, không chỉ về mặt vật chất không thể bạc đãi mà càng phải đối xử tốt với nó hơn, yêu thương nó hơn, đặc biệt là con đấy, Hoắc Diệm!”
Hoắc Diệm: “…”
Đột nhiên bị điểm danh, hơn nữa còn đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Trần Ngọc Hương khiến anh không biết tại sao lại có một loại dự cảm chẳng lành.
Giống như đột nhiên quay về năm bảy, tám tuổi, phạm lỗi rồi bị đánh bằng roi mây ấy.
Nhưng xưa giờ anh vui hay buồn đều không để lộ ra ngoài mặt nên thoạt nhìn cũng không có bất cứ điểm khác thường nào.
Chính sự đã nói xong, tiếp theo đây việc cần nói không thích hợp cho trẻ con nghe nên Trần Ngọc Hương bực mình đuổi những người không có phận sự khác đi, sau khi đóng cửa lại, bà lập tức hỏi đến đứa con trai không bớt lo kia của mình.
“Con nói con đi! Tuy lúc trước con với Linh Vũ kết hôn là do bị ép đến bất đắc dĩ nhưng nếu đã lấy vợ về rồi cũng phải đối xử tốt với người ta chứ? Con nói xem, sao con lại không chịu viên phòng với người ta?”
“…” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Diệm nhanh chóng đỏ bừng, hai tai cũng nóng ran.
Mà đúng lúc này, Hoắc Tương và Hoắc Lãng “không có phận sự” đang bám vào cửa phòng nghe trộm lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, gần như đồng thời kinh ngạc hô thành tiếng: “Cái gì cơ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.