Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 49: Thay Đổi
Cửu Trọng Giang Tuyết
17/04/2024
Cô em dâu này thật sự không phải người tầm thường!
Lúc trước khi về nhà, cô ta còn hỏi thăm nhà họ Hoắc nên cũng biết Tô Linh Vũ thích ăn những món có vị cay, vừa vặn thay, cô ta tìm một túi tương ớt đỏ vừa mới mua ra, dự định làm một hũ dầu ớt rồi tặng quà cho Tô Linh Vũ.
Tốn sức múc được một chậu nước sạch to đùng để chuẩn bị rửa ớt, lại cầm sẵn cái chậu tráng men dùng để nghiền nát ớt thì đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó. Triệu Mẫn gân cổ lên gọi Tạ Vinh Quân đang ngồi trên sô pha phòng khách.
“Tạ Vinh Quân, anh qua đây cho em!”
“Con không phải của một mình em! Để tốt cho con, một người làm cha như anh cũng phải bỏ sức đi chứ! Hai người làm việc nhanh hơn, qua đây rửa ớt với em đi.”
Tạ Vinh Quân: “…”
Anh ta biết ngay mà! Bà vợ này của anh ta sắp bị Tô Linh Vũ dạy “hư” rồi.
Tại phòng ngủ chính của nhà họ Hoắc.
Trần Ngọc Hương vẫn giống như thường ngày, rót một cốc nước ấm cho Hoắc Kiến Quốc rồi để ở đầu giường, đề phòng ông khát nước trước khi ngủ.
Sau khi bà cũng leo lên giường nhưng đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, bà đẩy Hoắc Kiến Quốc đang đọc báo bên cạnh một cái: “Kết hôn đã nhiều năm như thế rồi nhưng cũng chưa thấy anh hầu hạ em được mấy lần. Đi, mang cái đấm gỗ nhỏ kia qua đây rồi đấm vai với lưng cho em!”
Hoắc Kiến Quốc: “…”
“Đi đi!”
“Rồi.”
“Hộp trang sức em để trên bàn trang điểm ấy, anh cũng lấy qua cho em đi.” Trần Ngọc Hương nói: “Nhà mình chỉ có một đứa con dâu, cũng không thể bạc đãi nó được. Nó đeo cái vòng ngọc kia của em chắc chắn rất đẹp, ngày mai mang qua cho nó đi.”
“Được.”
Hoắc Kiến Quốc ngẩng đầu đỡ trán, đột nhiên cảm thấy sau này, chỉ sợ ngày tháng như vậy sẽ không ít đâu.
Mà trong phòng ngủ của Tô Linh Vũ và Hoắc Diệm lại là một cảnh tượng khác.
Tô Linh Vũ mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm màu đỏ thẫm, hai chân khép sát vào nhau, một đôi chân thon dài trắng nõn nà để ở một bên, nghiêng người ngồi trên giường, một đôi mắt đẹp tràn ngập ý cười, sung sướng đếm số của cải vừa mới tới tay.
Cô đồng ý xuống dưới tiếp khách với Hoắc Diệm, yêu cầu chính là trả phí ra sân.
Tiền trợ cấp trước đây của Hoắc Diệm đều đã được mang đi trợ cấp cho chiến hữu cả rồi nên trong tay không có tiền. Nhưng không sao, con người cô rất dễ nói chuyện, thấu tình đạt lý, cầm đồ thế chấp cũng được.
Đá quý, đồng hồ, khuy măng sét, ghim cài áo…
Mấy món đồ này cô đều không từ chối cái nào cả, dù sao thì lúc cần đến đều có thể mang ra đổi lấy tiền.
Hệ thống không nhịn được mà nói: [Ký chủ, có nên kêu Hoắc Diệm làm hai công việc, kiếm thêm một nghề phụ mà làm không? Tiền trợ cấp mỗi tháng của anh ta không ít, tài sản trong tay cũng rất nhiều nhưng chỉ sợ không đủ dùng đâu. Lỡ như một ngày nào đó bị cô đào hết sạch rồi, không còn thứ gì để thế chấp nữa thì sao?]
[Quân nhân tại chức không thể kinh doanh, cũng không thể làm công việc khác bên ngoài chức vụ hiện có của mình. Ta cũng không phải kiểu phụ nữ độc ác đến vậy, thật ra, nếu anh ta không có tiền… nể mặt anh ta cao ráo chân dài, vai rộng eo thon, dùng chút thịt để bồi thường cũng không phải không được, khà khà.]
Hệ thống: [Khà khà!]
Một người một hệ thống, tiếng cười tràn đầy sự tính toán và khoái trá.
Hoắc Diệm: “…”
Anh hít một hơi thật sâu, xưa nay anh không để ý đến điều kiện vật chất cũng không nhịn được mà suy nghĩ trong đầu làm thế nào để tăng tài sản lên.
Ra ngoài làm nhiệm vụ hay là lấy công trạng?
Lỡ như sau này không lấy được tiền ra thì anh cũng không thể thật sự… là cái gì ấy nhỉ?
Lúc trước khi về nhà, cô ta còn hỏi thăm nhà họ Hoắc nên cũng biết Tô Linh Vũ thích ăn những món có vị cay, vừa vặn thay, cô ta tìm một túi tương ớt đỏ vừa mới mua ra, dự định làm một hũ dầu ớt rồi tặng quà cho Tô Linh Vũ.
Tốn sức múc được một chậu nước sạch to đùng để chuẩn bị rửa ớt, lại cầm sẵn cái chậu tráng men dùng để nghiền nát ớt thì đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó. Triệu Mẫn gân cổ lên gọi Tạ Vinh Quân đang ngồi trên sô pha phòng khách.
“Tạ Vinh Quân, anh qua đây cho em!”
“Con không phải của một mình em! Để tốt cho con, một người làm cha như anh cũng phải bỏ sức đi chứ! Hai người làm việc nhanh hơn, qua đây rửa ớt với em đi.”
Tạ Vinh Quân: “…”
Anh ta biết ngay mà! Bà vợ này của anh ta sắp bị Tô Linh Vũ dạy “hư” rồi.
Tại phòng ngủ chính của nhà họ Hoắc.
Trần Ngọc Hương vẫn giống như thường ngày, rót một cốc nước ấm cho Hoắc Kiến Quốc rồi để ở đầu giường, đề phòng ông khát nước trước khi ngủ.
Sau khi bà cũng leo lên giường nhưng đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, bà đẩy Hoắc Kiến Quốc đang đọc báo bên cạnh một cái: “Kết hôn đã nhiều năm như thế rồi nhưng cũng chưa thấy anh hầu hạ em được mấy lần. Đi, mang cái đấm gỗ nhỏ kia qua đây rồi đấm vai với lưng cho em!”
Hoắc Kiến Quốc: “…”
“Đi đi!”
“Rồi.”
“Hộp trang sức em để trên bàn trang điểm ấy, anh cũng lấy qua cho em đi.” Trần Ngọc Hương nói: “Nhà mình chỉ có một đứa con dâu, cũng không thể bạc đãi nó được. Nó đeo cái vòng ngọc kia của em chắc chắn rất đẹp, ngày mai mang qua cho nó đi.”
“Được.”
Hoắc Kiến Quốc ngẩng đầu đỡ trán, đột nhiên cảm thấy sau này, chỉ sợ ngày tháng như vậy sẽ không ít đâu.
Mà trong phòng ngủ của Tô Linh Vũ và Hoắc Diệm lại là một cảnh tượng khác.
Tô Linh Vũ mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm màu đỏ thẫm, hai chân khép sát vào nhau, một đôi chân thon dài trắng nõn nà để ở một bên, nghiêng người ngồi trên giường, một đôi mắt đẹp tràn ngập ý cười, sung sướng đếm số của cải vừa mới tới tay.
Cô đồng ý xuống dưới tiếp khách với Hoắc Diệm, yêu cầu chính là trả phí ra sân.
Tiền trợ cấp trước đây của Hoắc Diệm đều đã được mang đi trợ cấp cho chiến hữu cả rồi nên trong tay không có tiền. Nhưng không sao, con người cô rất dễ nói chuyện, thấu tình đạt lý, cầm đồ thế chấp cũng được.
Đá quý, đồng hồ, khuy măng sét, ghim cài áo…
Mấy món đồ này cô đều không từ chối cái nào cả, dù sao thì lúc cần đến đều có thể mang ra đổi lấy tiền.
Hệ thống không nhịn được mà nói: [Ký chủ, có nên kêu Hoắc Diệm làm hai công việc, kiếm thêm một nghề phụ mà làm không? Tiền trợ cấp mỗi tháng của anh ta không ít, tài sản trong tay cũng rất nhiều nhưng chỉ sợ không đủ dùng đâu. Lỡ như một ngày nào đó bị cô đào hết sạch rồi, không còn thứ gì để thế chấp nữa thì sao?]
[Quân nhân tại chức không thể kinh doanh, cũng không thể làm công việc khác bên ngoài chức vụ hiện có của mình. Ta cũng không phải kiểu phụ nữ độc ác đến vậy, thật ra, nếu anh ta không có tiền… nể mặt anh ta cao ráo chân dài, vai rộng eo thon, dùng chút thịt để bồi thường cũng không phải không được, khà khà.]
Hệ thống: [Khà khà!]
Một người một hệ thống, tiếng cười tràn đầy sự tính toán và khoái trá.
Hoắc Diệm: “…”
Anh hít một hơi thật sâu, xưa nay anh không để ý đến điều kiện vật chất cũng không nhịn được mà suy nghĩ trong đầu làm thế nào để tăng tài sản lên.
Ra ngoài làm nhiệm vụ hay là lấy công trạng?
Lỡ như sau này không lấy được tiền ra thì anh cũng không thể thật sự… là cái gì ấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.