[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang
Chương 35: Bắt Đầu Một Công Việc Tạm Thời (5)
Tiểu Bàn Cam
21/08/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô vui vẻ cười nói: "Tôi tìm được rồi. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu làm trợ lý ở công ty môi giới chứng khoán Diệu Hoa. Bây giờ tôi là nhân viên tạm thời, lương một tháng hai ngàn tiền Hồng Kông. Hợp đồng của tôi không phải sắp hết hạn sao? Tôi sẽ không gia hạn với công ty nữa. Nếu tôi làm tốt, có thể trở thành nhân viên chính thức! Chỉ là giúp giao dịch viên sắp xếp tài liệu và làm một số công việc phụ trợ, có phải rất tốt hay không?"
Công việc này đối với Phàn Kỳ mà nói lợi ích lớn nhất chính là cô có thể giải thích hợp lý về việc tại sao mình lại đầu cơ chứng khoán.
"Quả thật không tệ."
Phàn Kỳ không che giấu niềm vui của mình: "Khi nào anh trở về?"
"Bây giờ tôi đang ở Nhật Bản, đáng lẽ ngày mốt sẽ trở về, nhưng tôi muốn về Thượng Hải một chuyến. Có gì muốn tôi nói lại với ba mẹ và bà nội của cô không?"
Phàn Kỳ biết người nhà họ Phàn đều là những người tốt, nhưng cô và bọn họ suy cho cùng cũng không thân quen, nên cô không nghĩ ra được có lời gì muốn nói, cô nói: "Nói với họ, tôi ở ở rất tốt."
"Còn gì nữa không?"
Còn gì nữa? Phàn Kỳ vắt óc suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui: “Anh có mang theo tiền không?”
"Có."
"Anh xem có thể cho bao nhiêu? Đừng nói là anh cho, nói là tiền tôi kiếm được, biếu cho bọn họ, để bọn họ vui vẻ một chút. Tôi vừa nhận quay một quảng cáo quần áo bình thường, ước chừng được chín ngàn. Anh quay về tôi sẽ trả lại cho anh."
“Biết rồi.” Trần Chí Khiêm hỏi: “Còn gì nữa không?”
Phàn Kỳ nhớ đến món thịt lợn hầm không cay vừa rồi: "Anh mua giúp tôi một chai tương đậu cay, sữa tươi miền nam, một ít củ cải khô của Hà Sơn, còn có mận khô, được không ..."
"Gọi điện đường dài rất đắt, tôi cúp máy đây." Trần Chí Khiêm ngắt lời Phàn Kỳ đang liệt kê tên món ăn.
Quên mất, hình như mình yêu cầu nhiều quá. Phàn Kỳ cúp điện thoại, nhắc đến nhiều món ăn như vậy, cô chảy nước miếng, tại sao ông trời lại cho một người có cái dạ dày lớn như cô xuyên đến thập niên tám mươi? Làm cho cô cảm nhận được sự hạn chế về mặt địa lý.
Bỏ đi, bỏ đi! Không ăn được đồ ăn Tứ Xuyên, không phải vẫn còn vịt sao? Lập tức có thể ăn vịt muối Nam Kinh mà.
Hôm nay mua nhiều đồ như vậy, sắp xếp rất lâu. Giờ phút này đã là mười một giờ đêm, Phàn Kỳ lướt xem tin tức hôm nay một chút, có rất nhiều công ty đưa ra thông báo trên bản tin thị trường chứng khoán, cô xem thông báo của từng công ty, phòng ngừa bỏ sót thông tin hữu hiệu, hiện tại muốn mua cổ phiếu của một công ty đã đưa ra thị trường thật sự rất rẻ, nhìn vào công ty này, đã chuyển nhượng 43 cổ phiếu chỉ với hơn một triệu đô la Hồng Kông. Cũng đúng, ở Hồng Kông bây giờ một ngày định mức giao dịch cũng chỉ khoảng 200 triệu nhân dân tệ, mà đời trước, thị trường chứng khoán Hồng Kông định mức giao dịch một ngày là 200-300 tỷ nhân dân tệ.
Phàn Kỳ trở về phòng, đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, công ty môi giới chứng khoán bắt đầu làm việc lúc tám giờ rưỡi, cô phải đi sớm một chút.
Thật ra đặt đồng hồ báo thức cũng vô dụng, ngày hôm sau Phàn Kỳ dậy từ sớm, ăn cơm sáng xong, cô lấy ra quần áo nhân viên ra trải trên giường và dùng bàn là điện ủi thẳng.
Bộ đồ nhân viên này gồm một chiếc áo sơ mi trắng thêu logo ở ngực và phối với một chiếc váy màu đen, Bộ trang phục nghiêm túc này đã đánh thức ký ức khi làm việc ở công ty môi giới cổ phiếu của Phàn Kỳ, dù gì để mặt mộc cũng có chút không thích hợp, cô lấy ra một son nhìn vào gương và tô môi, cứ như vậy, có thể đối phó cho qua.
Cô vui vẻ cười nói: "Tôi tìm được rồi. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu làm trợ lý ở công ty môi giới chứng khoán Diệu Hoa. Bây giờ tôi là nhân viên tạm thời, lương một tháng hai ngàn tiền Hồng Kông. Hợp đồng của tôi không phải sắp hết hạn sao? Tôi sẽ không gia hạn với công ty nữa. Nếu tôi làm tốt, có thể trở thành nhân viên chính thức! Chỉ là giúp giao dịch viên sắp xếp tài liệu và làm một số công việc phụ trợ, có phải rất tốt hay không?"
Công việc này đối với Phàn Kỳ mà nói lợi ích lớn nhất chính là cô có thể giải thích hợp lý về việc tại sao mình lại đầu cơ chứng khoán.
"Quả thật không tệ."
Phàn Kỳ không che giấu niềm vui của mình: "Khi nào anh trở về?"
"Bây giờ tôi đang ở Nhật Bản, đáng lẽ ngày mốt sẽ trở về, nhưng tôi muốn về Thượng Hải một chuyến. Có gì muốn tôi nói lại với ba mẹ và bà nội của cô không?"
Phàn Kỳ biết người nhà họ Phàn đều là những người tốt, nhưng cô và bọn họ suy cho cùng cũng không thân quen, nên cô không nghĩ ra được có lời gì muốn nói, cô nói: "Nói với họ, tôi ở ở rất tốt."
"Còn gì nữa không?"
Còn gì nữa? Phàn Kỳ vắt óc suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui: “Anh có mang theo tiền không?”
"Có."
"Anh xem có thể cho bao nhiêu? Đừng nói là anh cho, nói là tiền tôi kiếm được, biếu cho bọn họ, để bọn họ vui vẻ một chút. Tôi vừa nhận quay một quảng cáo quần áo bình thường, ước chừng được chín ngàn. Anh quay về tôi sẽ trả lại cho anh."
“Biết rồi.” Trần Chí Khiêm hỏi: “Còn gì nữa không?”
Phàn Kỳ nhớ đến món thịt lợn hầm không cay vừa rồi: "Anh mua giúp tôi một chai tương đậu cay, sữa tươi miền nam, một ít củ cải khô của Hà Sơn, còn có mận khô, được không ..."
"Gọi điện đường dài rất đắt, tôi cúp máy đây." Trần Chí Khiêm ngắt lời Phàn Kỳ đang liệt kê tên món ăn.
Quên mất, hình như mình yêu cầu nhiều quá. Phàn Kỳ cúp điện thoại, nhắc đến nhiều món ăn như vậy, cô chảy nước miếng, tại sao ông trời lại cho một người có cái dạ dày lớn như cô xuyên đến thập niên tám mươi? Làm cho cô cảm nhận được sự hạn chế về mặt địa lý.
Bỏ đi, bỏ đi! Không ăn được đồ ăn Tứ Xuyên, không phải vẫn còn vịt sao? Lập tức có thể ăn vịt muối Nam Kinh mà.
Hôm nay mua nhiều đồ như vậy, sắp xếp rất lâu. Giờ phút này đã là mười một giờ đêm, Phàn Kỳ lướt xem tin tức hôm nay một chút, có rất nhiều công ty đưa ra thông báo trên bản tin thị trường chứng khoán, cô xem thông báo của từng công ty, phòng ngừa bỏ sót thông tin hữu hiệu, hiện tại muốn mua cổ phiếu của một công ty đã đưa ra thị trường thật sự rất rẻ, nhìn vào công ty này, đã chuyển nhượng 43 cổ phiếu chỉ với hơn một triệu đô la Hồng Kông. Cũng đúng, ở Hồng Kông bây giờ một ngày định mức giao dịch cũng chỉ khoảng 200 triệu nhân dân tệ, mà đời trước, thị trường chứng khoán Hồng Kông định mức giao dịch một ngày là 200-300 tỷ nhân dân tệ.
Phàn Kỳ trở về phòng, đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, công ty môi giới chứng khoán bắt đầu làm việc lúc tám giờ rưỡi, cô phải đi sớm một chút.
Thật ra đặt đồng hồ báo thức cũng vô dụng, ngày hôm sau Phàn Kỳ dậy từ sớm, ăn cơm sáng xong, cô lấy ra quần áo nhân viên ra trải trên giường và dùng bàn là điện ủi thẳng.
Bộ đồ nhân viên này gồm một chiếc áo sơ mi trắng thêu logo ở ngực và phối với một chiếc váy màu đen, Bộ trang phục nghiêm túc này đã đánh thức ký ức khi làm việc ở công ty môi giới cổ phiếu của Phàn Kỳ, dù gì để mặt mộc cũng có chút không thích hợp, cô lấy ra một son nhìn vào gương và tô môi, cứ như vậy, có thể đối phó cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.