[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang
Chương 46: Nhà Giàu (3)
Tiểu Bàn Cam
21/08/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tìm anh làm gì?” Phùng Học Minh hút thuốc, phả ra một ngụm khói, hoàn toàn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Sắc mặt Hứa Diệu Nhi lạnh lùng hỏi: “Em nghe nói anh muốn mời người phụ nữ kia quay quảng cáo?”
“Người phụ nữ nào?” Phùng Học Minh nhướng mày, hóa ra không phải chất vấn anh ta vì sao không hẹn hò.
“Người phụ nữ đóng phim cấp ba.” Hứa Diệu Nhi ép hỏi: “Vì sao muốn cô ta quay quảng cáo cho WO chứ?”
Phùng Học Minh hừ cười thành tiếng: “Thương hiệu WO này là của một mình tôi, không liên quan đến ai cả, chẳng lẽ tôi mời ai quay quảng cáo, còn phải báo cáo sao?”
Vành mắt Hứa Diệu Nhi đỏ hoe, nước mắt nín trong hốc mắt: “Phùng Học Minh, anh đừng quá đáng.”
“Nói đúng hơn là em quá đáng. Đừng nói là vị hôn thê, dù em đã vợ của Phùng Học Minh tôi, cũng không nên can thiệp vào công việc kinh doanh của tôi.” Phùng Học Minh cũng không giữ thể diện cho Hứa Diệu Nhi.
Bị Phùng Học Minh nói như vậy, Hứa Diệu Nhi cắn răng, im lặng không lên tiếng.
Lưu Tuyết Nghi đến cạnh Phùng Học Minh: “Anh họ, anh làm gì vậy? Nữ minh tinh ở Hồng Kông nhiều như vậy, đổi một người không phải rất đơn giản sao.”
“Hôm nay muốn đổi minh tinh, ngày mai muốn đổi thiết kế sư, ngày sau sẽ nhét người quen vào công ty.”
Liêu Nhã Triết nghe ra Phùng Học Minh là lén đổi khái niệm, Lưu Tuyết Nghi còn nhỏ, cảm thấy anh họ nói có lý, quay đầu nói với Hứa Diệu Nhi: “Chị Diệu Nhi, anh họ nói cũng có lý.”
Nghe thấy lời này, Hứa Diệu Nhi quay đầu chạy ra bên ngoài, Lưu Tuyết Nghi xoay người đuổi theo: “Chị Diệu Nhi!”
Hứa Diệu Nhi ném Lưu Tuyết Nghi ra, Lưu Tuyết Nghi đuổi theo ra bên ngoài thấy Hứa Diệu Nhi đã lên xe thể thao, lái xe khỏi bãi đậu, Lưu Tuyết Nghi kêu: “Chị Diệu Nhi!”
Hứa Diệu Nhi hoàn toàn không thèm nhìn cô ta, trực tiếp lái xe đi mất.
Lưu Tuyết Nghi dậm chân, tức giận xoay người vào quán bar.
Trong quán bar, Liêu Nhã Triết hỏi Phùng Học Minh: “Thật sự không đuổi theo sao?”
“Đuổi theo làm gì? Cổ vũ sự kiêu ngạo của cô ta sao?” Phùng Học Minh hút thuốc: “Tôi hy vọng cô ta biết khó mà lui. Đương nhiên nếu cô ta không lui, vậy hy vọng cô ta có thể hiểu chuyện chút.”
“Anh!” Lưu Tuyết Nghi tức giận mà đi vào đứng bên cạnh Phùng Học Minh: “Chị Diệu Nhi bị anh chọc tức chạy rồi, tự anh suy ngẫm làm sao giải thích với ông nội đi!”
Phùng Học Minh dụi tắt thuốc, đứng lên: “Em đi nhờ xe cô ấy tới sao?”
“Ừm.”
“Được rồi, anh đưa em trở về!” Phùng Học Minh nhìn Lưu Tuyết Nghi với chút oán trách.
Anh ta quay đầu bất đắc dĩ nói với Liêu Nhã Triết: “Cứ như vậy đi, hai ngày sau chúng ta lại ra?”
“Ok.”
Nghe được anh họ nói như vậy, Lưu Tuyết Nghi hơi chút áy náy, cúi đầu đi ra ngoài với Phùng Học Minh.
Liêu Nhã Triết nhìn hai anh em rời đi, không thể không nói Phùng Học Minh chưa từng gặp bất lợi trước mặt phụ nữ là có lý, anh ta hiểu rõ nên dùng sách lược gì với loại phụ nữ nào, người nào sẽ không bị anh ta bắt chẹp trong tay và ăn chắc định đây?
Không đúng! Còn có Phàn Kỳ. Liêu Nhã Triết nhếch khóe miệng, anh ta muốn xem thử Phùng Học Minh có thể tóm được Phàn Kỳ hay không?
Phùng Học Minh và em ngồi vào trong xe, cô gái nhỏ 18 tuổi bĩu môi: “Anh họ, hôm nay ông nội thật sự rất tức giận, không phải đã nói với anh để anh hẹn chị Diệu Nhi ra ngoài, anh lại quên mất.”
“Tìm anh làm gì?” Phùng Học Minh hút thuốc, phả ra một ngụm khói, hoàn toàn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Sắc mặt Hứa Diệu Nhi lạnh lùng hỏi: “Em nghe nói anh muốn mời người phụ nữ kia quay quảng cáo?”
“Người phụ nữ nào?” Phùng Học Minh nhướng mày, hóa ra không phải chất vấn anh ta vì sao không hẹn hò.
“Người phụ nữ đóng phim cấp ba.” Hứa Diệu Nhi ép hỏi: “Vì sao muốn cô ta quay quảng cáo cho WO chứ?”
Phùng Học Minh hừ cười thành tiếng: “Thương hiệu WO này là của một mình tôi, không liên quan đến ai cả, chẳng lẽ tôi mời ai quay quảng cáo, còn phải báo cáo sao?”
Vành mắt Hứa Diệu Nhi đỏ hoe, nước mắt nín trong hốc mắt: “Phùng Học Minh, anh đừng quá đáng.”
“Nói đúng hơn là em quá đáng. Đừng nói là vị hôn thê, dù em đã vợ của Phùng Học Minh tôi, cũng không nên can thiệp vào công việc kinh doanh của tôi.” Phùng Học Minh cũng không giữ thể diện cho Hứa Diệu Nhi.
Bị Phùng Học Minh nói như vậy, Hứa Diệu Nhi cắn răng, im lặng không lên tiếng.
Lưu Tuyết Nghi đến cạnh Phùng Học Minh: “Anh họ, anh làm gì vậy? Nữ minh tinh ở Hồng Kông nhiều như vậy, đổi một người không phải rất đơn giản sao.”
“Hôm nay muốn đổi minh tinh, ngày mai muốn đổi thiết kế sư, ngày sau sẽ nhét người quen vào công ty.”
Liêu Nhã Triết nghe ra Phùng Học Minh là lén đổi khái niệm, Lưu Tuyết Nghi còn nhỏ, cảm thấy anh họ nói có lý, quay đầu nói với Hứa Diệu Nhi: “Chị Diệu Nhi, anh họ nói cũng có lý.”
Nghe thấy lời này, Hứa Diệu Nhi quay đầu chạy ra bên ngoài, Lưu Tuyết Nghi xoay người đuổi theo: “Chị Diệu Nhi!”
Hứa Diệu Nhi ném Lưu Tuyết Nghi ra, Lưu Tuyết Nghi đuổi theo ra bên ngoài thấy Hứa Diệu Nhi đã lên xe thể thao, lái xe khỏi bãi đậu, Lưu Tuyết Nghi kêu: “Chị Diệu Nhi!”
Hứa Diệu Nhi hoàn toàn không thèm nhìn cô ta, trực tiếp lái xe đi mất.
Lưu Tuyết Nghi dậm chân, tức giận xoay người vào quán bar.
Trong quán bar, Liêu Nhã Triết hỏi Phùng Học Minh: “Thật sự không đuổi theo sao?”
“Đuổi theo làm gì? Cổ vũ sự kiêu ngạo của cô ta sao?” Phùng Học Minh hút thuốc: “Tôi hy vọng cô ta biết khó mà lui. Đương nhiên nếu cô ta không lui, vậy hy vọng cô ta có thể hiểu chuyện chút.”
“Anh!” Lưu Tuyết Nghi tức giận mà đi vào đứng bên cạnh Phùng Học Minh: “Chị Diệu Nhi bị anh chọc tức chạy rồi, tự anh suy ngẫm làm sao giải thích với ông nội đi!”
Phùng Học Minh dụi tắt thuốc, đứng lên: “Em đi nhờ xe cô ấy tới sao?”
“Ừm.”
“Được rồi, anh đưa em trở về!” Phùng Học Minh nhìn Lưu Tuyết Nghi với chút oán trách.
Anh ta quay đầu bất đắc dĩ nói với Liêu Nhã Triết: “Cứ như vậy đi, hai ngày sau chúng ta lại ra?”
“Ok.”
Nghe được anh họ nói như vậy, Lưu Tuyết Nghi hơi chút áy náy, cúi đầu đi ra ngoài với Phùng Học Minh.
Liêu Nhã Triết nhìn hai anh em rời đi, không thể không nói Phùng Học Minh chưa từng gặp bất lợi trước mặt phụ nữ là có lý, anh ta hiểu rõ nên dùng sách lược gì với loại phụ nữ nào, người nào sẽ không bị anh ta bắt chẹp trong tay và ăn chắc định đây?
Không đúng! Còn có Phàn Kỳ. Liêu Nhã Triết nhếch khóe miệng, anh ta muốn xem thử Phùng Học Minh có thể tóm được Phàn Kỳ hay không?
Phùng Học Minh và em ngồi vào trong xe, cô gái nhỏ 18 tuổi bĩu môi: “Anh họ, hôm nay ông nội thật sự rất tức giận, không phải đã nói với anh để anh hẹn chị Diệu Nhi ra ngoài, anh lại quên mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.