Thập Niên 80: Xuyên Về Làm Con Nuôi Của Mẹ Ruột
Chương 32:
Tô Thời Cửu
13/06/2022
edit : nguyenna
Tống Ly bất giác nghiêng người, trong nhà chỉ có ánh đèn mờ ảo, chiếc bình sứ vỡ vụn bên cạnh bàn trà không có người dọn dẹp , bầu không khí có vẻ nặng nề.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tống Ly trong lòng run rẩy.
Đó là Tống Viễn, cậu đội mũ lưỡi trai màu trắng , khoác áo sam trắng, cậu ngồi trên sô pha với ánh mắt lãnh đạm, khom lưng khoanh tay nhìn người đàn ông trước mặt.
"Ba, để cho anh Tri Huyên suy nghĩ một lúc đi, đã giữa trưa rồi."
Người đàn ông đối diện khoảng hơn năm mươi tuổi đang uống trà, giọng nói không lớn nhưng ngữ khí đầy vẻ oán trách.
"Còn suy nghĩ cái gì? Nếu hắn có thể nghĩ thông suốt còn khiến ta lại đây? Thẩm Tri Huyên , mẹ ngươi hiện tại bệnh thành như vậy, ngươi làm nhi tử lại không quan tâm bệnh tình mẹ ngươi, trực tiếp ném tới bệnh viện rồi mặc kệ, suốt ngày mân mê làm những điều lung tung vớ vẩn, còn nhàn nhã ở nhà nấu cơm ăn sao?”
Thẩm Tri Huyên mặc một bộ quần áo thể thao màu đen giản dị, lười nhác nằm trên ghế sô pha đối diện, nhìn đĩa CD trên tay, ánh mắt lạnh lùng sắc bén có chút mất kiên nhẫn.
Bên cạnh hắn còn có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, vài lần muốn níu cánh tay hắn đều bị Thẩm Tri Huyên nhẹ nhàng tránh thoát.
Tại sao Tống Viễn lại ở nhà Thẩm Tri Huyên? Cậu gọi người nọ là ba chẳng lẽ là ông nội của mình sao?
Tống Ly cụp mắt xuống, khi còn bé cô đã từng gặp qua ông nội, cả đời cô chưa từng trải qua cái ánh mắt ông cưng chiều cháu gái , thời thơ ấu cô không có người thân nào khác ngoài mẹ.
Cô vốn không có ý định nghe chuyện gia đình của người khác, đang chuẩn bị rời đi, vừa ngước mắt lên, lại tình cờ bắt gặp đôi mắt đen láy kia bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt hắn lạnh lùng sắc bén, khi hắn nâng lên hàng mi mỏng của mình toàn thân tản ra một loại cảm giác làm người ta lạnh đến phát run.
Ngày đó khi mẹ hắn ở nhà, Thẩm Tri Huyên dường như cũng có cùng thái độ từ chối người khác cách xa hàng nghìn cây số.
Tống Ly bất giác nghiêng người, trong nhà chỉ có ánh đèn mờ ảo, chiếc bình sứ vỡ vụn bên cạnh bàn trà không có người dọn dẹp , bầu không khí có vẻ nặng nề.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tống Ly trong lòng run rẩy.
Đó là Tống Viễn, cậu đội mũ lưỡi trai màu trắng , khoác áo sam trắng, cậu ngồi trên sô pha với ánh mắt lãnh đạm, khom lưng khoanh tay nhìn người đàn ông trước mặt.
"Ba, để cho anh Tri Huyên suy nghĩ một lúc đi, đã giữa trưa rồi."
Người đàn ông đối diện khoảng hơn năm mươi tuổi đang uống trà, giọng nói không lớn nhưng ngữ khí đầy vẻ oán trách.
"Còn suy nghĩ cái gì? Nếu hắn có thể nghĩ thông suốt còn khiến ta lại đây? Thẩm Tri Huyên , mẹ ngươi hiện tại bệnh thành như vậy, ngươi làm nhi tử lại không quan tâm bệnh tình mẹ ngươi, trực tiếp ném tới bệnh viện rồi mặc kệ, suốt ngày mân mê làm những điều lung tung vớ vẩn, còn nhàn nhã ở nhà nấu cơm ăn sao?”
Thẩm Tri Huyên mặc một bộ quần áo thể thao màu đen giản dị, lười nhác nằm trên ghế sô pha đối diện, nhìn đĩa CD trên tay, ánh mắt lạnh lùng sắc bén có chút mất kiên nhẫn.
Bên cạnh hắn còn có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, vài lần muốn níu cánh tay hắn đều bị Thẩm Tri Huyên nhẹ nhàng tránh thoát.
Tại sao Tống Viễn lại ở nhà Thẩm Tri Huyên? Cậu gọi người nọ là ba chẳng lẽ là ông nội của mình sao?
Tống Ly cụp mắt xuống, khi còn bé cô đã từng gặp qua ông nội, cả đời cô chưa từng trải qua cái ánh mắt ông cưng chiều cháu gái , thời thơ ấu cô không có người thân nào khác ngoài mẹ.
Cô vốn không có ý định nghe chuyện gia đình của người khác, đang chuẩn bị rời đi, vừa ngước mắt lên, lại tình cờ bắt gặp đôi mắt đen láy kia bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt hắn lạnh lùng sắc bén, khi hắn nâng lên hàng mi mỏng của mình toàn thân tản ra một loại cảm giác làm người ta lạnh đến phát run.
Ngày đó khi mẹ hắn ở nhà, Thẩm Tri Huyên dường như cũng có cùng thái độ từ chối người khác cách xa hàng nghìn cây số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.