Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân (Cổ Xuyên Kim)
Chương 3: Tu Hú Chiếm Tổ Chim Khách
Ngư Nhạc Vu Dư
27/10/2021
Túc Trì cùng y tá dặn dò xong liền muốn đi, Túc Miểu trong lòng cất giấu sự tình nên càng thêm có chút chột dạ, không dám lại làm nũng nữa.
Y tá Thẩm thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy thất lạc, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, suy nghĩ một chút rồi quyết định nhắc nhở Túc Miểu: “Anh trai cháu đã nói như vậy rồi, cháu hãy yên tâm ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng. Cô gái nhỏ, gương mặt ủ rũ đều không xinh đẹp rồi, dì nói cho cháu nghe một chuyện cười nha. Con dâu cả của chú hai nhà họ Đường vừa rồi trong nhà xảy ra chút chuyện nha, đứa con trai nuôi lớn chục năm không phải là con ruột, người con ruột kia không biết từ đâu mà biết chuyện liền tự mình tìm tới tận cửa…”
Túc Miểu cả người đã tê rần.
Với tư cách là một thứ nữ đến từ một đại gia tộc cổ đại, nghe lời biết ý đã thấm sâu trong tận xương tuỷ. Cô cũng không phải là óc heo, sao có thể nghe không ra ám chỉ của y tá Thẩm.
Khó trách anh trai khác thường như vậy, khó trách người mẹ mỗi ngày nhất định phải đến chăm sóc cho cô hôm nay lại vắng mặt, hoá ra bởi vì cô không phải là con gái nhà này.
Cô hiện tại nên làm như thế nào cho phải?
Ngộ nhỡ cha mẹ ruột của nguyên chủ tính cách không tốt? Nếu như đó là hang sói mà nói…
Túc Miểu cắn môi dưới, nắm tay thật chặt, cô nhất định phải mặt dày mày dạn dựa vào Túc gia.
Cô kỳ thật cũng hiểu rõ, đợi con gái chân chính của nhà họ trở về, chính mình nhất định sẽ bị vạch rõ giới hạn, càng không thể thiếu được cúi đầu làm thiếp. Nhưng so với biết rõ là hố lửa còn phải nhảy vào thì cúi đầu yếu thể sẽ dễ dàng hơn không ít.
Chẳng qua…
Chỉ là cô nên mau chóng tìm một người đàn ông thuận mắt, đem mình gả ra ngoài, sẽ không làm cản trở ánh mắt của họ. Đừng nhìn cô chỉ mới đến nơi này hơn 10 ngày, cô cũng đã học được rất nhiều đấy.
Một nữ bệnh nhân ở cùng phòng bệnh với cô, bị chính đứa cháu không hiểu chuyện đẩy một cái, bị vỡ đầu do đụng thẳng vào đá. Ở bệnh viện bốn ngày, chỉ có ngày đầu tiên là người nhà tới. Vừa vào cửa liền chỉ trích cô ấy được nuông chiều từ bé, chỉ bị một vết thương nhỏ cũng phải vào bệnh viện, nói mười dặm xung quanh không có cô vợ nào thiếu đức hạnh như vậy, còn ồn ào để con trai bỏ cô ấy đây này.
Túc Miểu chưa từng thấy người phụ nữ nào thô tục như vậy, các cô nương quý tộc chính là giao tiếp bằng những lời nói sắc bén cũng mang vẻ nhẹ nhàng, nho nhã đấy, hận không thể đem ý xấu trong mắt mình ẩn giấu một tầng lại một tầng.
Mà cái bà lão chanh chua này, giọng nói om xòm còn trung khí mười phần, Túc Miểu bị làm cho đau đầu, giống như có một vạn cái búa đang không ngừng đánh vào huyệt thái dương.
Nếu đang ở Đại Thịnh, cô đã cho người kéo ra đánh mấy bản rồi.
Vừa nghĩ tới người nhà chân chính của nguyên chủ có thể như vậy, Túc Miểu thật hận không thể chết lại một lần.
Đợi y tá đem người mời ra khỏi đây, Túc Miểu mới tìm người phụ nữ kia nói vài lời. Thế mới biết, luật pháp ở đây cùng Đại Thịnh không giống nhau, được tự do hôn nhân. Nếu không vừa lòng với vị hôn phu mà cha mẹ lựa chọn, có quyền không lấy chồng. Báo cáo lên nha môn, à không, thời đại này nha môn đã được sửa lại gọi là đồn công an rồi. Cha mẹ chồng càng không có quyền vứt bỏ con dâu, nếu ở nhà chồng bị uỷ khuất, gặp người lấy oán trả ơn, cũng không nên một mình nhẫn nhịn, có thể chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn.
Túc Miểu nghe xong, hai mắt toả sáng.
Cái thời đại này thật là thần kỳ.
Rõ ràng rất nhiều chỗ còn phát triển hơn so với Đại Thịnh. Ví dụ như điện thoại có thể liên lạc với nhau khi cách xa hơn ngàn dặm, bóng đèn so với dạ minh châu còn sáng hơn, còn có cái cục sắt kia còn có thể chạy rất nhanh…Nhưng dân chúng vẫn rất nghèo, ăn bánh bao đen cùng một chút dưa muối đều đã rất hạnh phúc. Mỗi khi người trong nhà đưa cơm cho cô, lúc thấy bên trong có trứng gà, người phụ nữ nằm giường bệnh bên cạnh hâm mộ hết sức.
Còn có còn có, phụ nữ không cần bị nhốt lại trong trạch viện, có thể làm việc như đàn ông, không những không bị mắng vì không tuân thủ nữ tắc, mà còn vì có công việc mà tự hào.
…….
Còn rất nhiều điều làm Túc Miểu ngạc nhiên, cô muốn đợi sau khi chân tốt lên, nhất định phải nói anh cả cùng anh hai đưa cô đi dạo thật nhiều.
Chưa từng nghĩ biến cố sẽ tới nhanh như vậy.
Cô lại không phải là con gái ruột?
Điều này thật sự quá buồn cười rồi.
“…Nuôi nhiều năm như vậy, chính là con mèo con chó cũng dưỡng ra tình cảm rồi, huống chi nuôi con từ lúc còn bé như cái nắm tay cho đến ngọc thụ lâm phong như bây giờ, không nỡ ah…”
Y tá thấy cô tinh thần hoảng hốt thì không tiếp tục nói nữa.
Lại nghe Túc Miểu đột nhiên lên tiếng: “Dì ơi có thể nói cho cháu biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không, trong lòng cháu có chút sợ.”
“…”
Y tá dừng một chút, vừa nói: “Có thể có chuyện gì, chính là ngồi chém gió trò chuyện một hồi.”, vừa đi đến giường bệnh gần cửa sổ, cho bệnh nhân giường số 3 đổi nước truyền.
Anh trai của cô bé trông bộ dạng như bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, đã nói lên sự việc xảy ra buổi sáng là sự thật. Cô chính là nhất thời mềm lòng, muốn nhắc nhở cô gái này chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn nhiều thông tin hơn cũng không thích hợp từ trong miệng cô để lộ ra. Ngộ nhỡ làm cô gái hoảng sợ khóc lóc, trong phòng bệnh lại ồn ào lên, bệnh viện khẳng định sẽ phê bình cô lắm miệng.
Túc Miểu khoé môi mím lại, ôm ngực lộ ra thần sắc khổ sở: “Cháu biết rõ…là có người nói cháu không phải là con ruột đúng không?”
Nước mắt nói đến là đến, diễn kịch nói diễn liền diễn.
Y tá Thẩm: “…”
“Cháu biết rõ việc này à?” Vừa dứt lời chỉ thấy Túc Miểu rơi lệ đầy mặt.
Y tá Thẩm lập tức bị doạ sợ rồi, liên tục khuyên nhủ: “Đừng khóc, không tốt.”
Người bệnh giường bên đang biểu hiện như đang hấp hối sắp chết liền kinh ngạc mà bật dậy: “Không phải con ruột ư, người trong nhà đối xử với ngươi còn rất tốt, ngã một cái thôi, mà mỗi ngày lại hầm canh xương, cá nướng.” Lập tức lại hiếu kỳ hỏi: “Em gái, làm sao mà biết vậy?”
Túc Miểu quay mặt đi chỗ khác, lau nước mắt, thút tha thút thít nói: “Trước kia tại cửa hàng bách hoá có nghe ai đó nói qua, lúc ấy cũng không biết người nọ đang nói em, nếu không phải hôm nay cảm thấy mọi người không thích hợp, em đã quên việc này rồi.”
Trong trí nhớ của nguyên chủ xác thực có sự việc như vậy, một ngày trước khi cô ngã bị thương, đúng lúc bách hoá Thương Thành khai trương. Hôm đó mua đồ giá rẻ, cô bị kích động đi mua quà sinh nhật cho chồng chưa cưới, xếp hàng đằng sau nguyên chủ có hai cô gái đã bắt đầu câu chuyện này, còn để cập tới khổ chủ họ Túc. Trong nháy mắt nghe được chưa Túc nguyên chủ đã để ý, nhưng quả thật không hề nghĩ rằng con chim tú hú chiếm tổ chim khách kia chính là bản thân mình.
Y tá Thẩm thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy thất lạc, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, suy nghĩ một chút rồi quyết định nhắc nhở Túc Miểu: “Anh trai cháu đã nói như vậy rồi, cháu hãy yên tâm ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng. Cô gái nhỏ, gương mặt ủ rũ đều không xinh đẹp rồi, dì nói cho cháu nghe một chuyện cười nha. Con dâu cả của chú hai nhà họ Đường vừa rồi trong nhà xảy ra chút chuyện nha, đứa con trai nuôi lớn chục năm không phải là con ruột, người con ruột kia không biết từ đâu mà biết chuyện liền tự mình tìm tới tận cửa…”
Túc Miểu cả người đã tê rần.
Với tư cách là một thứ nữ đến từ một đại gia tộc cổ đại, nghe lời biết ý đã thấm sâu trong tận xương tuỷ. Cô cũng không phải là óc heo, sao có thể nghe không ra ám chỉ của y tá Thẩm.
Khó trách anh trai khác thường như vậy, khó trách người mẹ mỗi ngày nhất định phải đến chăm sóc cho cô hôm nay lại vắng mặt, hoá ra bởi vì cô không phải là con gái nhà này.
Cô hiện tại nên làm như thế nào cho phải?
Ngộ nhỡ cha mẹ ruột của nguyên chủ tính cách không tốt? Nếu như đó là hang sói mà nói…
Túc Miểu cắn môi dưới, nắm tay thật chặt, cô nhất định phải mặt dày mày dạn dựa vào Túc gia.
Cô kỳ thật cũng hiểu rõ, đợi con gái chân chính của nhà họ trở về, chính mình nhất định sẽ bị vạch rõ giới hạn, càng không thể thiếu được cúi đầu làm thiếp. Nhưng so với biết rõ là hố lửa còn phải nhảy vào thì cúi đầu yếu thể sẽ dễ dàng hơn không ít.
Chẳng qua…
Chỉ là cô nên mau chóng tìm một người đàn ông thuận mắt, đem mình gả ra ngoài, sẽ không làm cản trở ánh mắt của họ. Đừng nhìn cô chỉ mới đến nơi này hơn 10 ngày, cô cũng đã học được rất nhiều đấy.
Một nữ bệnh nhân ở cùng phòng bệnh với cô, bị chính đứa cháu không hiểu chuyện đẩy một cái, bị vỡ đầu do đụng thẳng vào đá. Ở bệnh viện bốn ngày, chỉ có ngày đầu tiên là người nhà tới. Vừa vào cửa liền chỉ trích cô ấy được nuông chiều từ bé, chỉ bị một vết thương nhỏ cũng phải vào bệnh viện, nói mười dặm xung quanh không có cô vợ nào thiếu đức hạnh như vậy, còn ồn ào để con trai bỏ cô ấy đây này.
Túc Miểu chưa từng thấy người phụ nữ nào thô tục như vậy, các cô nương quý tộc chính là giao tiếp bằng những lời nói sắc bén cũng mang vẻ nhẹ nhàng, nho nhã đấy, hận không thể đem ý xấu trong mắt mình ẩn giấu một tầng lại một tầng.
Mà cái bà lão chanh chua này, giọng nói om xòm còn trung khí mười phần, Túc Miểu bị làm cho đau đầu, giống như có một vạn cái búa đang không ngừng đánh vào huyệt thái dương.
Nếu đang ở Đại Thịnh, cô đã cho người kéo ra đánh mấy bản rồi.
Vừa nghĩ tới người nhà chân chính của nguyên chủ có thể như vậy, Túc Miểu thật hận không thể chết lại một lần.
Đợi y tá đem người mời ra khỏi đây, Túc Miểu mới tìm người phụ nữ kia nói vài lời. Thế mới biết, luật pháp ở đây cùng Đại Thịnh không giống nhau, được tự do hôn nhân. Nếu không vừa lòng với vị hôn phu mà cha mẹ lựa chọn, có quyền không lấy chồng. Báo cáo lên nha môn, à không, thời đại này nha môn đã được sửa lại gọi là đồn công an rồi. Cha mẹ chồng càng không có quyền vứt bỏ con dâu, nếu ở nhà chồng bị uỷ khuất, gặp người lấy oán trả ơn, cũng không nên một mình nhẫn nhịn, có thể chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn.
Túc Miểu nghe xong, hai mắt toả sáng.
Cái thời đại này thật là thần kỳ.
Rõ ràng rất nhiều chỗ còn phát triển hơn so với Đại Thịnh. Ví dụ như điện thoại có thể liên lạc với nhau khi cách xa hơn ngàn dặm, bóng đèn so với dạ minh châu còn sáng hơn, còn có cái cục sắt kia còn có thể chạy rất nhanh…Nhưng dân chúng vẫn rất nghèo, ăn bánh bao đen cùng một chút dưa muối đều đã rất hạnh phúc. Mỗi khi người trong nhà đưa cơm cho cô, lúc thấy bên trong có trứng gà, người phụ nữ nằm giường bệnh bên cạnh hâm mộ hết sức.
Còn có còn có, phụ nữ không cần bị nhốt lại trong trạch viện, có thể làm việc như đàn ông, không những không bị mắng vì không tuân thủ nữ tắc, mà còn vì có công việc mà tự hào.
…….
Còn rất nhiều điều làm Túc Miểu ngạc nhiên, cô muốn đợi sau khi chân tốt lên, nhất định phải nói anh cả cùng anh hai đưa cô đi dạo thật nhiều.
Chưa từng nghĩ biến cố sẽ tới nhanh như vậy.
Cô lại không phải là con gái ruột?
Điều này thật sự quá buồn cười rồi.
“…Nuôi nhiều năm như vậy, chính là con mèo con chó cũng dưỡng ra tình cảm rồi, huống chi nuôi con từ lúc còn bé như cái nắm tay cho đến ngọc thụ lâm phong như bây giờ, không nỡ ah…”
Y tá thấy cô tinh thần hoảng hốt thì không tiếp tục nói nữa.
Lại nghe Túc Miểu đột nhiên lên tiếng: “Dì ơi có thể nói cho cháu biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không, trong lòng cháu có chút sợ.”
“…”
Y tá dừng một chút, vừa nói: “Có thể có chuyện gì, chính là ngồi chém gió trò chuyện một hồi.”, vừa đi đến giường bệnh gần cửa sổ, cho bệnh nhân giường số 3 đổi nước truyền.
Anh trai của cô bé trông bộ dạng như bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, đã nói lên sự việc xảy ra buổi sáng là sự thật. Cô chính là nhất thời mềm lòng, muốn nhắc nhở cô gái này chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn nhiều thông tin hơn cũng không thích hợp từ trong miệng cô để lộ ra. Ngộ nhỡ làm cô gái hoảng sợ khóc lóc, trong phòng bệnh lại ồn ào lên, bệnh viện khẳng định sẽ phê bình cô lắm miệng.
Túc Miểu khoé môi mím lại, ôm ngực lộ ra thần sắc khổ sở: “Cháu biết rõ…là có người nói cháu không phải là con ruột đúng không?”
Nước mắt nói đến là đến, diễn kịch nói diễn liền diễn.
Y tá Thẩm: “…”
“Cháu biết rõ việc này à?” Vừa dứt lời chỉ thấy Túc Miểu rơi lệ đầy mặt.
Y tá Thẩm lập tức bị doạ sợ rồi, liên tục khuyên nhủ: “Đừng khóc, không tốt.”
Người bệnh giường bên đang biểu hiện như đang hấp hối sắp chết liền kinh ngạc mà bật dậy: “Không phải con ruột ư, người trong nhà đối xử với ngươi còn rất tốt, ngã một cái thôi, mà mỗi ngày lại hầm canh xương, cá nướng.” Lập tức lại hiếu kỳ hỏi: “Em gái, làm sao mà biết vậy?”
Túc Miểu quay mặt đi chỗ khác, lau nước mắt, thút tha thút thít nói: “Trước kia tại cửa hàng bách hoá có nghe ai đó nói qua, lúc ấy cũng không biết người nọ đang nói em, nếu không phải hôm nay cảm thấy mọi người không thích hợp, em đã quên việc này rồi.”
Trong trí nhớ của nguyên chủ xác thực có sự việc như vậy, một ngày trước khi cô ngã bị thương, đúng lúc bách hoá Thương Thành khai trương. Hôm đó mua đồ giá rẻ, cô bị kích động đi mua quà sinh nhật cho chồng chưa cưới, xếp hàng đằng sau nguyên chủ có hai cô gái đã bắt đầu câu chuyện này, còn để cập tới khổ chủ họ Túc. Trong nháy mắt nghe được chưa Túc nguyên chủ đã để ý, nhưng quả thật không hề nghĩ rằng con chim tú hú chiếm tổ chim khách kia chính là bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.