[Thập Niên 90] Chàng Câm Ở Đầu Thôn
Chương 21:
Đông Nhật Ngưu Giác Bao
18/11/2024
Lục Tranh khẽ nhếch môi mỉa mai, nuốt không trôi cơn tức thì sao, trái đất không phải chỉ xoay quanh bọn họ, những gì bọn họ phải chịu, cũng sẽ không thiếu một chút nào.
Phùng Viễn khoác vai Dịch Nhiên, chếnh choáng nửa say nửa tỉnh đi tới, cười không có ý tốt, “Anh Lục, bọn em có thể nháo động phòng một chút không?”
Lục Tranh đá một cú, cho các cậu mặt mũi, còn muốn nháo đồng phòng nữa hả
Ứng Hoài chỉ chỉ tay vào bọn họ, “Đám trẻ các cậu, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng có biết không? Anh Lục của các cậu khó khăn lắm mới cưới được vợ, sao lại để các cậu lãng phí một giây phút nào.”
Phùng Viễn và Dịch Nhiên nhìn nhau, đồng thanh “Ồ~~” một tiếng, còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Lục Tranh chặn lại, hai người lập tức im bặt, đẩy qua đẩy lại chạy xa, đến khi chạy đến chỗ mà Lục Tranh không với tới, Phùng Viễn dắt giọng kêu lên, “Anh Lục và chị dâu, một đêm xuân đó chắc chắn phải đáng giá mười nghìn vàng.”
Khách khứa trong sân nghe thấy lời của Phùng Viễn, tiếng cười đùa trêu chọc lập tức vang lên, âm thanh lớn đến mức xuyên qua cửa sổ vào trong nhà, Đàm Khê Nguyệt giả vờ bình tĩnh đứng dậy, nói với Phùng Tiểu Vũ đang phấn khích, “Tôi đi vệ sinh một chút,” rồi lập tức bỏ chạy.
Lục Tranh nhìn theo bóng dáng cô chạy trốn, môi khẽ cong lên, chạy cũng vô dụng, bây giờ cô có thể chạy, nhưng tối nay thì không.
Ngay từ đầu anh đã nói rõ ràng, anh và cô không làm vợ chồng giả, đã nhận giấy chứng nhận, anh không có lý do gì để chỉ mang danh “chồng của cô”.
Anh không quan tâm đến trái tim cô hiện giờ ở đâu, chỉ cần người lên giường của anh, anh luôn có cách để kéo trái tim cô về phía mình, anh muốn xem thử, một năm sau cô có dám đá anh ra không.
Trời dần tối, khách khứa ồn ào trong sân lần lượt ra về, mặt trăng như chiếc thuyền nhỏ, uốn cong treo trên ngọn cây.
Đàm Khê Nguyệt đứng trong phòng tắm đầy hơi nước, để nước nóng xối lên da.
Nhà anh xây giống như ở thành phố, phòng tắm và toilet đều ở trong nhà, ngay bên cạnh phòng ngủ, thiết kế này ở trong thôn chắc chắn rất khó làm, chỉ riêng việc thoát nước đã là một vấn đề, Phùng Tiểu Vũ nói rằng ngôi nhà này là do anh tự thiết kế, cũng không biết anh làm thế nào.
Không giống như nhà cô, nơi tắm rửa vào mùa hè là anh trai cô dùng bạt nhựa làm vách ngăn trong sân, ống nước nối với thùng nước trên mái nhà, ban ngày mặt trời làm nóng nước trong thùng, tối có thể tắm, có lúc tắm giữa chừng, nước nóng hết, chỉ có thể dùng nước lạnh xối qua.
Đợi khi anh trai cô tiết kiệm đủ tiền để sửa nhà, có thể nhờ anh thiết kế một chút, nhưng... lúc đó bọn họ chắc chắn đã chia tay rồi.
Đàm Khê Nguyệt tắt vòi sen, không để mình nghĩ tiếp, cô đã ở trong phòng tắm hơn một tiếng, nước nóng trong bình năng lượng mặt trời sắp hết, cô phải ra ngoài, không thể trốn ở đây cả đêm.
Lẽ ra cô không nên căng thẳng như vậy, cô không phải lần đầu kết hôn, những việc cần trải qua tuy chưa trải qua hết, nhưng cũng không đến nỗi như tờ giấy trắng hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng thực tế là, trái tim cô luôn treo lơ lửng, lắc qua lắc lại, khiến cô cảm thấy hoang mang.
Nếu anh phát hiện ra cô vẫn là... lần đầu, cô có cần giải thích gì không, nhưng tối nay cô không muốn nhắc đến Lâm Thanh Hòa, có thể anh cũng không có kinh nghiệm gì, mà nói ra anh cũng sẽ không tin, dù sao cô đã kết hôn với Lâm Thanh Hòa đã hơn một năm rồi.
Cô dùng khăn lau tóc cho hơi khô, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, bộ đồ này là chị dâu đưa cho cô tối qua, là một chiếc váy dài hai dây màu đỏ, bảo cô đêm nay mặc, cô vốn nghĩ bộ đồ này cũng bình thường, nhưng giờ dưới ánh đèn mới phát hiện có chút trong suốt.
Đàm Khê Nguyệt có khung xương rất nhỏ, nhìn có vẻ gầy, nhưng những chỗ cần có thịt thì không thiếu chút nào, chiếc váy dài mỏng như sa, phác họa ra những đường cong quyến rũ.
Cô nhìn lại bộ đồ ngủ, tự an ủi mình, có gì đâu mà ngại, dù sao thì lát nữa có ở lại bên cô hay không cũng chưa biết, cô thẳng lưng, đi đến cửa, rồi dừng lại, đầu tựa vào cửa, nhịp tim đập nhanh, tay nắm chặt tay nắm cửa, trực tiếp bước ra ngoài, dù sao thì cũng chỉ là một nhát dao.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, anh nhắm mắt lười biếng tựa vào chiếc giường đỏ thẫm, chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, tóc hơi ẩm, đôi chân dài duỗi ra, như thể đã ngủ thiếp đi, Đàm Khê Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nín thở vừa định bước đi, anh mở mắt, ánh mắt một mảnh trong trẻo, nhìn thẳng tắp vào cô, khiến cô đứng khựng lại.
Đàm Khê Nguyệt siết chặt tay cầm khăn, cố gắng nở một nụ cười, tìm chuyện để nói, “Phòng tắm nhà anh cũng khá thoải mái, em tắm hơi lâu một chút.”
Nhà anh?
Lục Tranh nhíu mày, anh không thích cách nói này của cô, anh đưa tay ra, bảo cô lại gần.
Đàm Khê Nguyệt không nhúc nhích.
Phùng Viễn khoác vai Dịch Nhiên, chếnh choáng nửa say nửa tỉnh đi tới, cười không có ý tốt, “Anh Lục, bọn em có thể nháo động phòng một chút không?”
Lục Tranh đá một cú, cho các cậu mặt mũi, còn muốn nháo đồng phòng nữa hả
Ứng Hoài chỉ chỉ tay vào bọn họ, “Đám trẻ các cậu, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng có biết không? Anh Lục của các cậu khó khăn lắm mới cưới được vợ, sao lại để các cậu lãng phí một giây phút nào.”
Phùng Viễn và Dịch Nhiên nhìn nhau, đồng thanh “Ồ~~” một tiếng, còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Lục Tranh chặn lại, hai người lập tức im bặt, đẩy qua đẩy lại chạy xa, đến khi chạy đến chỗ mà Lục Tranh không với tới, Phùng Viễn dắt giọng kêu lên, “Anh Lục và chị dâu, một đêm xuân đó chắc chắn phải đáng giá mười nghìn vàng.”
Khách khứa trong sân nghe thấy lời của Phùng Viễn, tiếng cười đùa trêu chọc lập tức vang lên, âm thanh lớn đến mức xuyên qua cửa sổ vào trong nhà, Đàm Khê Nguyệt giả vờ bình tĩnh đứng dậy, nói với Phùng Tiểu Vũ đang phấn khích, “Tôi đi vệ sinh một chút,” rồi lập tức bỏ chạy.
Lục Tranh nhìn theo bóng dáng cô chạy trốn, môi khẽ cong lên, chạy cũng vô dụng, bây giờ cô có thể chạy, nhưng tối nay thì không.
Ngay từ đầu anh đã nói rõ ràng, anh và cô không làm vợ chồng giả, đã nhận giấy chứng nhận, anh không có lý do gì để chỉ mang danh “chồng của cô”.
Anh không quan tâm đến trái tim cô hiện giờ ở đâu, chỉ cần người lên giường của anh, anh luôn có cách để kéo trái tim cô về phía mình, anh muốn xem thử, một năm sau cô có dám đá anh ra không.
Trời dần tối, khách khứa ồn ào trong sân lần lượt ra về, mặt trăng như chiếc thuyền nhỏ, uốn cong treo trên ngọn cây.
Đàm Khê Nguyệt đứng trong phòng tắm đầy hơi nước, để nước nóng xối lên da.
Nhà anh xây giống như ở thành phố, phòng tắm và toilet đều ở trong nhà, ngay bên cạnh phòng ngủ, thiết kế này ở trong thôn chắc chắn rất khó làm, chỉ riêng việc thoát nước đã là một vấn đề, Phùng Tiểu Vũ nói rằng ngôi nhà này là do anh tự thiết kế, cũng không biết anh làm thế nào.
Không giống như nhà cô, nơi tắm rửa vào mùa hè là anh trai cô dùng bạt nhựa làm vách ngăn trong sân, ống nước nối với thùng nước trên mái nhà, ban ngày mặt trời làm nóng nước trong thùng, tối có thể tắm, có lúc tắm giữa chừng, nước nóng hết, chỉ có thể dùng nước lạnh xối qua.
Đợi khi anh trai cô tiết kiệm đủ tiền để sửa nhà, có thể nhờ anh thiết kế một chút, nhưng... lúc đó bọn họ chắc chắn đã chia tay rồi.
Đàm Khê Nguyệt tắt vòi sen, không để mình nghĩ tiếp, cô đã ở trong phòng tắm hơn một tiếng, nước nóng trong bình năng lượng mặt trời sắp hết, cô phải ra ngoài, không thể trốn ở đây cả đêm.
Lẽ ra cô không nên căng thẳng như vậy, cô không phải lần đầu kết hôn, những việc cần trải qua tuy chưa trải qua hết, nhưng cũng không đến nỗi như tờ giấy trắng hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng thực tế là, trái tim cô luôn treo lơ lửng, lắc qua lắc lại, khiến cô cảm thấy hoang mang.
Nếu anh phát hiện ra cô vẫn là... lần đầu, cô có cần giải thích gì không, nhưng tối nay cô không muốn nhắc đến Lâm Thanh Hòa, có thể anh cũng không có kinh nghiệm gì, mà nói ra anh cũng sẽ không tin, dù sao cô đã kết hôn với Lâm Thanh Hòa đã hơn một năm rồi.
Cô dùng khăn lau tóc cho hơi khô, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, bộ đồ này là chị dâu đưa cho cô tối qua, là một chiếc váy dài hai dây màu đỏ, bảo cô đêm nay mặc, cô vốn nghĩ bộ đồ này cũng bình thường, nhưng giờ dưới ánh đèn mới phát hiện có chút trong suốt.
Đàm Khê Nguyệt có khung xương rất nhỏ, nhìn có vẻ gầy, nhưng những chỗ cần có thịt thì không thiếu chút nào, chiếc váy dài mỏng như sa, phác họa ra những đường cong quyến rũ.
Cô nhìn lại bộ đồ ngủ, tự an ủi mình, có gì đâu mà ngại, dù sao thì lát nữa có ở lại bên cô hay không cũng chưa biết, cô thẳng lưng, đi đến cửa, rồi dừng lại, đầu tựa vào cửa, nhịp tim đập nhanh, tay nắm chặt tay nắm cửa, trực tiếp bước ra ngoài, dù sao thì cũng chỉ là một nhát dao.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, anh nhắm mắt lười biếng tựa vào chiếc giường đỏ thẫm, chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, tóc hơi ẩm, đôi chân dài duỗi ra, như thể đã ngủ thiếp đi, Đàm Khê Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nín thở vừa định bước đi, anh mở mắt, ánh mắt một mảnh trong trẻo, nhìn thẳng tắp vào cô, khiến cô đứng khựng lại.
Đàm Khê Nguyệt siết chặt tay cầm khăn, cố gắng nở một nụ cười, tìm chuyện để nói, “Phòng tắm nhà anh cũng khá thoải mái, em tắm hơi lâu một chút.”
Nhà anh?
Lục Tranh nhíu mày, anh không thích cách nói này của cô, anh đưa tay ra, bảo cô lại gần.
Đàm Khê Nguyệt không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.