Thập Niên 90: Chuyện Náo Nhiệt Hằng Ngày Ở Đồn Cảnh Sát
Chương 30: Căn Phòng Bí Ẩn Ở Khách Sạn
Sơn Hà Dữ Tinh
01/10/2024
Lần thứ hai là một vụ đánh nhau. Hai người đàn ông cãi nhau trên đường, dẫn đến hai người vợ đánh nhau thay chồng. Còn hai người đàn ông thì núp sau lưng vợ, cổ vũ vợ mình.
Mục Tích rất muốn nói rằng, ngay cả khi đánh nhau mà còn muốn trốn sau lưng vợ thì đúng là...
Thật tiếc, bộ đồng phục cảnh sát đã kìm hãm cô quá nhiều.
Hôm nay, sau khi tan làm, Mục Tích đến cửa hàng thực phẩm mua ít rau trộn tai lợn. Đi ngang qua ngã tư đường, thấy người bán dưa hấu đang bán rất rẻ, cô liền mua một quả.
Dưa hấu chỉ có hai mươi xu một cân, người bán hàng ngồi ngay vỉa hè bán, nhiều người ngồi xổm bên đường ăn dưa.
Mục Tích thở hổn hển xách quả dưa về nhà.
Đi được vài bước, Mục Tích nhìn thấy Diệp Từ đang ngậm một cọng cỏ, vẻ mặt đắc thắng.
Diệp Từ hai mươi tuổi, là một thanh niên không nghề nghiệp, suốt ngày lêu lổng với đám bạn xấu. Hắn là người duy nhất nhìn Mục Tích với vẻ khó chịu, nhưng lại bị những người hàng xóm "khống chế".
Mỗi khi Diệp Từ định trêu chọc Mục Tích, thì sẽ có hàng xóm nhắc nhở: "Mục Tích là cảnh sát, mới bị thương, cậu không giúp cô ấy thì thôi, còn muốn làm gì nữa?"
Nói đến Mục Tích, họ đều nơm nớp lo sợ, cứ như thể cô bị thương là vì bảo vệ người dân vậy.
Nghe thấy tiếng chân của Mục Tích, Diệp Từ nhanh chóng nuốt cọng cỏ và quay đầu lại.
Lí do hắn ngậm cọng cỏ là vì... hết tiền mua thuốc lá.
Từ cửa hàng băng đĩa bên kia đường vọng lại tiếng hát của Phan Mỹ Linh, bài hát "Em muốn có một ngôi nhà".
"Em muốn có một ngôi nhà, một ngôi nhà không cần quá lớn..."
Diệp Từ rùng mình.
Hắn ghét Mục Tích. Hắn thích cuộc sống tự do của một kẻ lêu lổng, mà Mục Tích lại muốn làm cảnh sát, chẳng phải là để đối đầu với hắn sao?
Là một kẻ lêu lổng chuyên nghiệp, hắn quyết tâm chống lại tất cả những người làm cảnh sát!
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, chuẩn bị "tấn công" Mục Tích.
Nhưng Mục Tích lại bất ngờ nở một nụ cười thật tươi với hắn.
"Vì tôi lo lắng quá nên..."
Toàn thân Diệp Từ cứng đờ.
Mục Tích xách quả dưa đến trước mặt Diệp Từ, "Này."
Diệp Từ: "?"
Tính hối lộ hắn? Không cần, hắn ghét cảnh sát đến tận xương tủy.
Mục Tích nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác. Sau này, có thể tôi sẽ thường xuyên cần đến sự giúp đỡ của anh. Nếu anh cần tiền hoặc bất cứ thứ gì khác, cứ nói với tôi, chúng ta có thể thương lượng."
Diệp Từ: "? ?"
"Giữa chúng ta không có gì để bàn. Tôi và cảnh sát không bao giờ hợp nhau!"
Mục Tích tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài một hơi thật dài.
Máy ghi âm vẫn tiếp tục phát bài hát: "Tôi chỉ có thể cô đơn, cô đơn tìm kiếm ngôi nhà của mình..."
Mục Tích nói: “Nếu như mẹ anh biết anh bên ngoài lêu lổng.”
“Cô uy hiếp tôi?!”
"Bà đây còn biết là lên cấp 1 anh còn tè dầm nữa kìa. Nếu như đám em của anh biết hồi tiểu học anh đã tỏ tình với con gái rồi bị đánh đến nỗi bầm dập thì..."
Diệp Từ nắm chặt tay Mục Tích, “Chị, có chuyện dễ thương lượng mà.”
Mục Tích dù thích làm cảnh sát nhưng đồng phục cảnh sát lại có nhiều hạn chế, hơi không chú ý là sẽ bị khiếu nại ngay.
Cô vốn là người không chịu ngồi yên, làm việc theo quy định không phải là phong cách của cô.
Mục Tích cần một người không bị ràng buộc.
Mục Tích vỗ nhẹ vai Diệp Từ, “Ngoan.”
Diệp Từ chủ động thay Mục Tích ôm quả dưa hấu, “Chị, em muốn nói là, nói chuyện phải chịu trách nhiệm. Chị nói những chuyện đó... Chị cũng chẳng có bằng chứng gì đúng không?”
Mục Tích cười nhẹ nhàng nhìn sang, “Chuyện khi còn bé, chỉ cần em không thừa nhận thì chẳng có cách nào bắt buộc em được.”
Đúng là như vậy!
Diệp Từ lúc này muốn ném quả dưa hấu luôn rồi, hắn tuyệt đối không thể để Mục Tích khống chế!
Diệp Từ dùng hết sức nâng quả dưa hấu lên đầu.
Mục Tích nói: “Chị nhớ nhà mình có một cái máy ảnh, em trai chị cứ thích chụp lung tung, chị luôn đánh nó. Có lần chắc vô tình chụp được nhà em, mẹ em đang phơi chăn, trên chăn có bản đồ thế giới... Sách, to lắm.”
Mục Tích rất muốn nói rằng, ngay cả khi đánh nhau mà còn muốn trốn sau lưng vợ thì đúng là...
Thật tiếc, bộ đồng phục cảnh sát đã kìm hãm cô quá nhiều.
Hôm nay, sau khi tan làm, Mục Tích đến cửa hàng thực phẩm mua ít rau trộn tai lợn. Đi ngang qua ngã tư đường, thấy người bán dưa hấu đang bán rất rẻ, cô liền mua một quả.
Dưa hấu chỉ có hai mươi xu một cân, người bán hàng ngồi ngay vỉa hè bán, nhiều người ngồi xổm bên đường ăn dưa.
Mục Tích thở hổn hển xách quả dưa về nhà.
Đi được vài bước, Mục Tích nhìn thấy Diệp Từ đang ngậm một cọng cỏ, vẻ mặt đắc thắng.
Diệp Từ hai mươi tuổi, là một thanh niên không nghề nghiệp, suốt ngày lêu lổng với đám bạn xấu. Hắn là người duy nhất nhìn Mục Tích với vẻ khó chịu, nhưng lại bị những người hàng xóm "khống chế".
Mỗi khi Diệp Từ định trêu chọc Mục Tích, thì sẽ có hàng xóm nhắc nhở: "Mục Tích là cảnh sát, mới bị thương, cậu không giúp cô ấy thì thôi, còn muốn làm gì nữa?"
Nói đến Mục Tích, họ đều nơm nớp lo sợ, cứ như thể cô bị thương là vì bảo vệ người dân vậy.
Nghe thấy tiếng chân của Mục Tích, Diệp Từ nhanh chóng nuốt cọng cỏ và quay đầu lại.
Lí do hắn ngậm cọng cỏ là vì... hết tiền mua thuốc lá.
Từ cửa hàng băng đĩa bên kia đường vọng lại tiếng hát của Phan Mỹ Linh, bài hát "Em muốn có một ngôi nhà".
"Em muốn có một ngôi nhà, một ngôi nhà không cần quá lớn..."
Diệp Từ rùng mình.
Hắn ghét Mục Tích. Hắn thích cuộc sống tự do của một kẻ lêu lổng, mà Mục Tích lại muốn làm cảnh sát, chẳng phải là để đối đầu với hắn sao?
Là một kẻ lêu lổng chuyên nghiệp, hắn quyết tâm chống lại tất cả những người làm cảnh sát!
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, chuẩn bị "tấn công" Mục Tích.
Nhưng Mục Tích lại bất ngờ nở một nụ cười thật tươi với hắn.
"Vì tôi lo lắng quá nên..."
Toàn thân Diệp Từ cứng đờ.
Mục Tích xách quả dưa đến trước mặt Diệp Từ, "Này."
Diệp Từ: "?"
Tính hối lộ hắn? Không cần, hắn ghét cảnh sát đến tận xương tủy.
Mục Tích nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác. Sau này, có thể tôi sẽ thường xuyên cần đến sự giúp đỡ của anh. Nếu anh cần tiền hoặc bất cứ thứ gì khác, cứ nói với tôi, chúng ta có thể thương lượng."
Diệp Từ: "? ?"
"Giữa chúng ta không có gì để bàn. Tôi và cảnh sát không bao giờ hợp nhau!"
Mục Tích tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài một hơi thật dài.
Máy ghi âm vẫn tiếp tục phát bài hát: "Tôi chỉ có thể cô đơn, cô đơn tìm kiếm ngôi nhà của mình..."
Mục Tích nói: “Nếu như mẹ anh biết anh bên ngoài lêu lổng.”
“Cô uy hiếp tôi?!”
"Bà đây còn biết là lên cấp 1 anh còn tè dầm nữa kìa. Nếu như đám em của anh biết hồi tiểu học anh đã tỏ tình với con gái rồi bị đánh đến nỗi bầm dập thì..."
Diệp Từ nắm chặt tay Mục Tích, “Chị, có chuyện dễ thương lượng mà.”
Mục Tích dù thích làm cảnh sát nhưng đồng phục cảnh sát lại có nhiều hạn chế, hơi không chú ý là sẽ bị khiếu nại ngay.
Cô vốn là người không chịu ngồi yên, làm việc theo quy định không phải là phong cách của cô.
Mục Tích cần một người không bị ràng buộc.
Mục Tích vỗ nhẹ vai Diệp Từ, “Ngoan.”
Diệp Từ chủ động thay Mục Tích ôm quả dưa hấu, “Chị, em muốn nói là, nói chuyện phải chịu trách nhiệm. Chị nói những chuyện đó... Chị cũng chẳng có bằng chứng gì đúng không?”
Mục Tích cười nhẹ nhàng nhìn sang, “Chuyện khi còn bé, chỉ cần em không thừa nhận thì chẳng có cách nào bắt buộc em được.”
Đúng là như vậy!
Diệp Từ lúc này muốn ném quả dưa hấu luôn rồi, hắn tuyệt đối không thể để Mục Tích khống chế!
Diệp Từ dùng hết sức nâng quả dưa hấu lên đầu.
Mục Tích nói: “Chị nhớ nhà mình có một cái máy ảnh, em trai chị cứ thích chụp lung tung, chị luôn đánh nó. Có lần chắc vô tình chụp được nhà em, mẹ em đang phơi chăn, trên chăn có bản đồ thế giới... Sách, to lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.