Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ
Chương 2: Chơi Xấu
Tứ Đan Phô
15/11/2022
Là chị hai Diệp Tiểu Trân đã trở về, Diệp Tiểu Cầm sợ quá, nuốt chửng chỗ kem còn lại trên que, sau đó ném que ra ngoài cửa sổ.
Diệp Chiêu hơi nheo mắt lại, dáng vẻ sợ sệt đáng thương của Diệp Tiểu Cầm y hệt cô lúc còn bé, vừa mới vào cô nhi viện, bị những đứa trẻ lớn khác bắt nạt.
"Đừng sợ."
Ngoài cửa có nửa chậu bột khoai lang, Diệp Chiêu chợt nảy ra kế.
Cô chưa bao giờ để mình thua thiệt, ở cô nhi viện cũng từng đấu trí đấu dũng với khá nhiều người.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô ngậm cây kem, hơi hé cửa phòng, trèo lên ghế đẩu, để chậu bột khoai lang lên trên mép khung cửa.
Diệp Tiểu Cầm kinh hãi hô lên:
"Chị cả!"
"Suỵt!"
Diệp Chiêu đá văng cái ghế đẩu ra, quay trở về bên cửa sổ nhàn nhã ăn kem.
"Mày tưởng mày có người bênh, thì tao không dám đánh mày à?" Giọng của Diệp Tiểu Trân càng ngày càng gần.
"Rầm!" Cánh cửa bị đẩy ra!
Ngay lúc đó, nửa chậu bột khoai lang nghiêng đi, đổ úp xuống, cả người Diệp Tiểu Trân biến thành một người tuyết.
"A a!" Diệp Tiểu Trân hoảng hốt la lên.
Diệp Tiểu Cầm há hốc miệng, suýt chút nữa thì bật cười, lúc nhận ra không đúng lắm, cô bé đáng yêu lập tức giơ hai tay bịt lỗ tai, trốn ở đằng sau Diệp Chiêu, nhỏ giọng thì thầm:
"Tiền kem là chị cả cho!"
Diệp Tiểu Trân lau bột trắng dính đầy trên mặt, giận dữ rống lên hai tiếng, thiếu chút nữa thì bật khóc.
Con bé biết Diệp Tiểu Cầm không có gan làm việc này, kẻ chủ mưu chính là Diệp Chiêu!
Diệp Tiểu Trân nhỏ hơn Diệp Chiêu ba tuổi, nhưng ghê gớm hơn Diệp Chiêu rất nhiều, từ trước đến nay chỉ có con bé bắt nạt Diệp Chiêu, Diệp Chiêu gần như không đánh trả, mắng không nói lại.
Mấy ngày gần đây, không biết làm sao cô chị họ này lại đột nhiên trở nên ngang ngược, có lẽ là vì có tiền, bố chị ta cũng sắp quay về.
Làng chài mà cha mẹ Diệp Chiêu đến cách Uyển Thành hơn một nghìn cây số, mười năm trước cải cách mở rộng, làng chài lột xác biến thành thành phố lớn, cha cô tranh thủ ngọn gió đông này, chỉ mấy năm đã mở nhà xưởng, kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi có tiền, phí sinh hoạt mà cha cô cho cũng nhiều hơn, bác gái cũng không còn hà khắc như trước, đối xử với Diệp Chiêu tốt hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ đỡ hơn chút mà thôi, còn chưa đến mức khiến Diệp Tiểu Trân phải kiêng nể, huống hồ là chuyện bắt nạt con bé!
"Các người vào hùa bắt nạt tôi!" Diệp Tiểu Trân nghiến răng nghiến lợi muốn liều mạng với Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu hơi nheo mắt lại, dáng vẻ sợ sệt đáng thương của Diệp Tiểu Cầm y hệt cô lúc còn bé, vừa mới vào cô nhi viện, bị những đứa trẻ lớn khác bắt nạt.
"Đừng sợ."
Ngoài cửa có nửa chậu bột khoai lang, Diệp Chiêu chợt nảy ra kế.
Cô chưa bao giờ để mình thua thiệt, ở cô nhi viện cũng từng đấu trí đấu dũng với khá nhiều người.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô ngậm cây kem, hơi hé cửa phòng, trèo lên ghế đẩu, để chậu bột khoai lang lên trên mép khung cửa.
Diệp Tiểu Cầm kinh hãi hô lên:
"Chị cả!"
"Suỵt!"
Diệp Chiêu đá văng cái ghế đẩu ra, quay trở về bên cửa sổ nhàn nhã ăn kem.
"Mày tưởng mày có người bênh, thì tao không dám đánh mày à?" Giọng của Diệp Tiểu Trân càng ngày càng gần.
"Rầm!" Cánh cửa bị đẩy ra!
Ngay lúc đó, nửa chậu bột khoai lang nghiêng đi, đổ úp xuống, cả người Diệp Tiểu Trân biến thành một người tuyết.
"A a!" Diệp Tiểu Trân hoảng hốt la lên.
Diệp Tiểu Cầm há hốc miệng, suýt chút nữa thì bật cười, lúc nhận ra không đúng lắm, cô bé đáng yêu lập tức giơ hai tay bịt lỗ tai, trốn ở đằng sau Diệp Chiêu, nhỏ giọng thì thầm:
"Tiền kem là chị cả cho!"
Diệp Tiểu Trân lau bột trắng dính đầy trên mặt, giận dữ rống lên hai tiếng, thiếu chút nữa thì bật khóc.
Con bé biết Diệp Tiểu Cầm không có gan làm việc này, kẻ chủ mưu chính là Diệp Chiêu!
Diệp Tiểu Trân nhỏ hơn Diệp Chiêu ba tuổi, nhưng ghê gớm hơn Diệp Chiêu rất nhiều, từ trước đến nay chỉ có con bé bắt nạt Diệp Chiêu, Diệp Chiêu gần như không đánh trả, mắng không nói lại.
Mấy ngày gần đây, không biết làm sao cô chị họ này lại đột nhiên trở nên ngang ngược, có lẽ là vì có tiền, bố chị ta cũng sắp quay về.
Làng chài mà cha mẹ Diệp Chiêu đến cách Uyển Thành hơn một nghìn cây số, mười năm trước cải cách mở rộng, làng chài lột xác biến thành thành phố lớn, cha cô tranh thủ ngọn gió đông này, chỉ mấy năm đã mở nhà xưởng, kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi có tiền, phí sinh hoạt mà cha cô cho cũng nhiều hơn, bác gái cũng không còn hà khắc như trước, đối xử với Diệp Chiêu tốt hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ đỡ hơn chút mà thôi, còn chưa đến mức khiến Diệp Tiểu Trân phải kiêng nể, huống hồ là chuyện bắt nạt con bé!
"Các người vào hùa bắt nạt tôi!" Diệp Tiểu Trân nghiến răng nghiến lợi muốn liều mạng với Diệp Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.