Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ
Chương 19: Giận Quá Mất Khôn
Tứ Đan Phô
31/12/2022
Diệp Định Quốc tức tới phát điên.
Ông ta không hiểu ý nghĩ của con mình, không hiểu sao nó lại điên cuồng và không biết lý lẽ như vậy.
Ông ta giận quá mất khôn:
"Mày muốn so sánh với Bạch Lộ, mày có xứng không? Mày có biết con bé thi thử được bao nhiêu điểm không? Mày còn nhớ lúc trước mày thi được bao nhiêu điểm không? Mày còn chẳng xứng xách giày cho con bé.
Hôm nay vốn lên kế hoạch hẳn hoi rồi, nhưng đều bị mày phá rối hết. Đồ không biết trời cao đất dày. Mày nghĩ thế nào thế?
Mày nói xem tại sao mày lại đột ngột muốn so với Bạch Lộ? Mày dựa vào cái gì mà so với con bé? Nếu thi đại học mà mày thi tốt hơn Bạch Lộ, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là bố luôn."
Hệ thống đang hóng chuyện bên cạnh bị những lời này của Diệp Định Quốc kích thích tới mức hưng phấn kêu la: "Làm cho ông ta quỳ xuống, để ông ta quỳ."
Diệp Chiêu thản nhiên cười lạnh một tiếng với đầu bên kia điện thoại: "Đã biết. Con thi tốt hơn Bạch Lộ, ba sẽ quỳ xuống gọi con là bố. Ba đừng có nuốt lời đấy."
Diệp Định Quốc phát điên: "Mẹ kiếp, mày nhanh chóng quay về cho tao."
Diệp Chiêu lập tức hỏi: "Ba, ba còn nhớ sinh nhật của con không?"
Diệp Định Quốc ngây ngẩn cả người.
Ông ta dường như đang cố gắng nhớ lại xem Diệp Chiêu sinh ra vào ngày nào.
Ngày đó, ông ta không thể nào quên được.
Cả đời này ông ta cũng khó lòng quên nổi.
Ngày đó, ông ta run rẩy cầm kéo cắt cuống rốn, trên tay đầy là máu, chỗ nào cũng là máu, ông ta không thể quên được.
Bên tai vang lên tiếng xe lửa thổi còi, Diệp Chiêu không chờ được đáp án, cô trực tiếp cúp máy.
Diệp Chiêu chợp mắt chừng hai ba tiếng là tỉnh.
Giường rất nhỏ, nên để tránh chèn ép Tiểu Cầm, cô nhẹ nhàng xoay người hướng ra ngoài.
Trên tàu rất yên tĩnh, hành khách đều đang ngủ say, trong tai đầy những tiếng bánh tàu ma sát đường ray.
Cô nhất định phải sinh tồn được ở nơi đây, bất kể là dùng cách gì, bởi cô không muốn trở lại thế giới cũ nữa.
Không chỉ vì trở về thì sẽ phải làm người thực vật, mà thế giới đó đã sớm không còn người hay vật khiến cô nhung nhớ, chỉ toàn những ký ức tồi tệ.
Cô vĩnh viễn không quên được cảnh bị đưa tới cô nhi viện khi mình năm tuổi.
Đám bạn nhỏ đều tránh né cô, những ánh mắt dò xét, vừa quay người đi thì nghe thấy những lời ra tiếng vào về chính cô.
Cô sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, tiếc rằng gia đình ấm áp ấy đã vỡ nát trong thời kỳ đại suy thoái kinh tế.
Ông ta không hiểu ý nghĩ của con mình, không hiểu sao nó lại điên cuồng và không biết lý lẽ như vậy.
Ông ta giận quá mất khôn:
"Mày muốn so sánh với Bạch Lộ, mày có xứng không? Mày có biết con bé thi thử được bao nhiêu điểm không? Mày còn nhớ lúc trước mày thi được bao nhiêu điểm không? Mày còn chẳng xứng xách giày cho con bé.
Hôm nay vốn lên kế hoạch hẳn hoi rồi, nhưng đều bị mày phá rối hết. Đồ không biết trời cao đất dày. Mày nghĩ thế nào thế?
Mày nói xem tại sao mày lại đột ngột muốn so với Bạch Lộ? Mày dựa vào cái gì mà so với con bé? Nếu thi đại học mà mày thi tốt hơn Bạch Lộ, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là bố luôn."
Hệ thống đang hóng chuyện bên cạnh bị những lời này của Diệp Định Quốc kích thích tới mức hưng phấn kêu la: "Làm cho ông ta quỳ xuống, để ông ta quỳ."
Diệp Chiêu thản nhiên cười lạnh một tiếng với đầu bên kia điện thoại: "Đã biết. Con thi tốt hơn Bạch Lộ, ba sẽ quỳ xuống gọi con là bố. Ba đừng có nuốt lời đấy."
Diệp Định Quốc phát điên: "Mẹ kiếp, mày nhanh chóng quay về cho tao."
Diệp Chiêu lập tức hỏi: "Ba, ba còn nhớ sinh nhật của con không?"
Diệp Định Quốc ngây ngẩn cả người.
Ông ta dường như đang cố gắng nhớ lại xem Diệp Chiêu sinh ra vào ngày nào.
Ngày đó, ông ta không thể nào quên được.
Cả đời này ông ta cũng khó lòng quên nổi.
Ngày đó, ông ta run rẩy cầm kéo cắt cuống rốn, trên tay đầy là máu, chỗ nào cũng là máu, ông ta không thể quên được.
Bên tai vang lên tiếng xe lửa thổi còi, Diệp Chiêu không chờ được đáp án, cô trực tiếp cúp máy.
Diệp Chiêu chợp mắt chừng hai ba tiếng là tỉnh.
Giường rất nhỏ, nên để tránh chèn ép Tiểu Cầm, cô nhẹ nhàng xoay người hướng ra ngoài.
Trên tàu rất yên tĩnh, hành khách đều đang ngủ say, trong tai đầy những tiếng bánh tàu ma sát đường ray.
Cô nhất định phải sinh tồn được ở nơi đây, bất kể là dùng cách gì, bởi cô không muốn trở lại thế giới cũ nữa.
Không chỉ vì trở về thì sẽ phải làm người thực vật, mà thế giới đó đã sớm không còn người hay vật khiến cô nhung nhớ, chỉ toàn những ký ức tồi tệ.
Cô vĩnh viễn không quên được cảnh bị đưa tới cô nhi viện khi mình năm tuổi.
Đám bạn nhỏ đều tránh né cô, những ánh mắt dò xét, vừa quay người đi thì nghe thấy những lời ra tiếng vào về chính cô.
Cô sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, tiếc rằng gia đình ấm áp ấy đã vỡ nát trong thời kỳ đại suy thoái kinh tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.