Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ
Chương 45: Không Phải Uy Hiếp 2
Tứ Đan Phô
31/12/2022
Đúng là biết nhẫn nhịn thật. Diệp Chiêu không nên giáng thêm một búa: "Nãy ba con thừa nhận rồi, ba còn yêu mẹ lắm."
Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy đắc chí của Diệp Chiêu, Bạch Vận Liên tức tới mặt tái mét.
Nhóc con trở mặt như vậy trước mặt người khác, chính là muốn sỉ nhục bà ta sao? Đúng là khinh người quá.
"Một đứa con gái riêng như mày, khoe khoang cái gì! Khoe khoang cái gì!"
Bình thường Bạch Vận Liên nhẫn nhịn đủ rồi, nhưng Diệp Chiêu trộm sổ hộ khẩu làm bà ta không kết hôn với Diệp Định Quốc được.
Mấy ngày nay bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn mãi, hổ không phát uy, tưởng bà ta là mèo bệnh sao?
Thư ký Lưu lau dọn mảnh thủy tinh vỡ với người đứng xem ngoài cửa đều im thít, thậm chí còn không dám xì xào bàn tán, nhưng khuôn miệng khẽ há to thể hiện tin này hay đấy.
So với Bạch Vận Liên kích động, Diệp Chiêu lại khá tỉnh táo, cô hỏi vặn lại: "Ai là con gái riêng?"
"Ba mày hoàn toàn không kết hôn! Ba mày nhận mày, nuôi mày lớn là đã hết lòng hết dạ rồi! Còn nhỏ không lo học hành cho giỏi, lại còn muốn uy hiếp bọn tao."
"Vậy sao? Ba tôi không kết hôn với mẹ tôi?"
Diệp Chiêu lấy sổ hộ khẩu màu đỏ ra khỏi túi, lật tới tờ chủ hộ, cô chỉ vào một hàng chữ nhỏ: "Bà chưa xem sổ hộ khẩu của ba tôi chứ gì? Hai từ 'ly dị' này, bà nhận ra chứ?"
"Cái này!" Khuôn mặt Bạch Vận Liên lúc tái mét lúc trắng bệch, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Bà ta quay sang nhìn Diệp Định Quốc: "Lão Diệp, không phải anh nói..."
Diệp Định Quốc đã không kiên nhẫn gầm lên: "Mẹ kiếp im miệng hết đi!"
Mặc dù hóng chuyện vui thật, nhưng ông chủ nổi đóa, làm đám người hóng hớt sợ bị vạ lây đều nhanh chóng chạy.
Bạch Vận Liên ấm ức rưng rưng nước mắt.
Bà ta cũng muốn quay người bỏ đi, nhưng lại không cam lòng, sợ con nhóc kia tiếp tục châm ngòi.
Diệp Chiêu chậm rãi cất hộ khẩu đi, dường như không hề quan tâm chút nào, cô ngồi tựa vào ghế, thờ ơ lạnh nhạt.
Diệp Định Quốc vẫy vẫy tay với người bên cạnh: "Em về trước đi."
"Lão Diệp!" Bạch Vận Liên không muốn đi.
Trên đường về đã bàn với nhau rồi, trở về sẽ dạy cho con nhỏ chết tiệt này một bài học, rồi đuổi về Uyển Thành, nhưng như bây giờ là thế nào?
"Đừng để anh nói lần hai!"
Diệp Định Quốc chưa bao giờ to tiếng với Bạch Vận Liên như vậy khi bên ngoài.
Bạch Vận Liên liếc nhìn thư ký Lưu đang nhặt long nhãn.
Lúc này bà ta xấu hổ không chịu nổi, nhưng lại không dám thật sự chống đối Diệp Định Quốc, chỉ phải gắng hết sức đè lửa giận xuống, rồi dịu giọng nói: "Em về làm bữa tối chờ anh."
Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy đắc chí của Diệp Chiêu, Bạch Vận Liên tức tới mặt tái mét.
Nhóc con trở mặt như vậy trước mặt người khác, chính là muốn sỉ nhục bà ta sao? Đúng là khinh người quá.
"Một đứa con gái riêng như mày, khoe khoang cái gì! Khoe khoang cái gì!"
Bình thường Bạch Vận Liên nhẫn nhịn đủ rồi, nhưng Diệp Chiêu trộm sổ hộ khẩu làm bà ta không kết hôn với Diệp Định Quốc được.
Mấy ngày nay bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn mãi, hổ không phát uy, tưởng bà ta là mèo bệnh sao?
Thư ký Lưu lau dọn mảnh thủy tinh vỡ với người đứng xem ngoài cửa đều im thít, thậm chí còn không dám xì xào bàn tán, nhưng khuôn miệng khẽ há to thể hiện tin này hay đấy.
So với Bạch Vận Liên kích động, Diệp Chiêu lại khá tỉnh táo, cô hỏi vặn lại: "Ai là con gái riêng?"
"Ba mày hoàn toàn không kết hôn! Ba mày nhận mày, nuôi mày lớn là đã hết lòng hết dạ rồi! Còn nhỏ không lo học hành cho giỏi, lại còn muốn uy hiếp bọn tao."
"Vậy sao? Ba tôi không kết hôn với mẹ tôi?"
Diệp Chiêu lấy sổ hộ khẩu màu đỏ ra khỏi túi, lật tới tờ chủ hộ, cô chỉ vào một hàng chữ nhỏ: "Bà chưa xem sổ hộ khẩu của ba tôi chứ gì? Hai từ 'ly dị' này, bà nhận ra chứ?"
"Cái này!" Khuôn mặt Bạch Vận Liên lúc tái mét lúc trắng bệch, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Bà ta quay sang nhìn Diệp Định Quốc: "Lão Diệp, không phải anh nói..."
Diệp Định Quốc đã không kiên nhẫn gầm lên: "Mẹ kiếp im miệng hết đi!"
Mặc dù hóng chuyện vui thật, nhưng ông chủ nổi đóa, làm đám người hóng hớt sợ bị vạ lây đều nhanh chóng chạy.
Bạch Vận Liên ấm ức rưng rưng nước mắt.
Bà ta cũng muốn quay người bỏ đi, nhưng lại không cam lòng, sợ con nhóc kia tiếp tục châm ngòi.
Diệp Chiêu chậm rãi cất hộ khẩu đi, dường như không hề quan tâm chút nào, cô ngồi tựa vào ghế, thờ ơ lạnh nhạt.
Diệp Định Quốc vẫy vẫy tay với người bên cạnh: "Em về trước đi."
"Lão Diệp!" Bạch Vận Liên không muốn đi.
Trên đường về đã bàn với nhau rồi, trở về sẽ dạy cho con nhỏ chết tiệt này một bài học, rồi đuổi về Uyển Thành, nhưng như bây giờ là thế nào?
"Đừng để anh nói lần hai!"
Diệp Định Quốc chưa bao giờ to tiếng với Bạch Vận Liên như vậy khi bên ngoài.
Bạch Vận Liên liếc nhìn thư ký Lưu đang nhặt long nhãn.
Lúc này bà ta xấu hổ không chịu nổi, nhưng lại không dám thật sự chống đối Diệp Định Quốc, chỉ phải gắng hết sức đè lửa giận xuống, rồi dịu giọng nói: "Em về làm bữa tối chờ anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.