Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ
Chương 12: Trộm Hộ Khẩu 1
Tứ Đan Phô
31/12/2022
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại, Diệp Chiêu dùng tốc độ nhanh nhất như thỏ mở túi du lịch cuối giường.
Hệ thống thét lên: "Cô lại trộm đồ rồi."
Diệp Chiêu ngó lơ.
Cô nhanh chóng lật xem túi du lịch của Diệp Định Quốc.
Ngoài mấy bộ đồ để thay lúc tắm giặt thì còn một túi tài liệu.
Cô mở ra xem, bên trong là cái gì mà "thỏa thuận chuyển nhượng nhà xưởng". Cô không có thời gian xem kỹ, bèn thả nó lại.
Lật xem từ trong ra ngoài, cuối cùng cô tìm được cái ví ở tường kép.
Cô kéo khóa, cuối cùng tìm được cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ, to bằng lòng bàn tay.
Tiếng xả nước từ nhà vệ sinh vang lên.
Diệp Chiêu nhanh chóng rút hộ khẩu ra.
Không có sổ hộ khẩu, cô muốn xem ngày mai bọn họ đi đăng ký kết hôn kiểu gì.
Muốn tái hôn nuôi con gái hờ của người khác, lại không muốn nuôi con gái ruột ư? Không có cửa đâu.
Trong ví của Diệp Định Quốc ngoài sổ hộ khẩu ra thì còn một xấp tiền trăm tệ màu xanh lam.
Tay Diệp Chiêu khựng lại, cô do dự, cuối cùng dường như ý chí nguyên thân còn sót lại chiếm thượng phong, cô lấy hết số tiền này đi.
Hệ thống nổi trận lôi đình: "Trộm tiền là phạm pháp."
Diệp Chiêu phản bác: "Ta chỉ lấy phí sinh hoạt mà ông ta nên đưa thôi."
Hệ thống lại nói tiếp: "Nếu Diệp Định Quốc báo cảnh sát, cô xong đời rồi."
Dựa theo quy định, nếu người xuyên không mà phạm pháp bị bắt, như vậy coi như nhiệm vụ thất bại.
Diệp Chiêu nhún vai, người sĩ diện như Diệp Định Quốc còn lâu mới báo cảnh sát.
Cho dù có báo, cảnh sát cũng không giải quyết mấy cái việc nhà này.
Hệ thống sợ cô bị phát hiện, không ngừng thúc giục: "Mau mau mau mau, Diệp Định Quốc sắp ra rồi."
Diệp Chiêu nhét ví tiền về chỗ cũ, kéo khóa túi du lịch rồi giả vờ vô sự đủng đỉnh đi về phòng, đóng cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa nhà vệ sinh.
Diệp Chiêu tựa lưng vào cửa, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hệ thống gắt gỏng đầy bất đắc dĩ: "Cô trộm đồ thành nghiện rồi."
Diệp Chiêu bật cười: "Ta là trộm, thì mi chính là đồng lõa. Ban nãy dáng vẻ lúc mi giục ta đi mau cực kỳ giống kẻ gác cửa lắm."
Hệ thống không phản bác được.
Chờ khi Diệp Chiêu nằm lên giường, hệ thống lại hỏi: "Tôi biết cô mua vé xe lửa. Rốt cuộc cô có kế hoạch gì? Có thể nói cho tôi nghe để tôi tham mưu cho cô được không?"
Đây là lần đầu tiên hệ thống gặp được người xuyên không mà không thích nói chuyện tán gẫu với nó như vậy.
Diệp Chiêu nghiêng người quay mặt ra ngoài: "Muốn hoàn thành ba nguyện vọng của nguyên thân, ta không thể tiếp tục ở lại chỗ này lãng phí thời gian nữa."
Hệ thống thét lên: "Cô lại trộm đồ rồi."
Diệp Chiêu ngó lơ.
Cô nhanh chóng lật xem túi du lịch của Diệp Định Quốc.
Ngoài mấy bộ đồ để thay lúc tắm giặt thì còn một túi tài liệu.
Cô mở ra xem, bên trong là cái gì mà "thỏa thuận chuyển nhượng nhà xưởng". Cô không có thời gian xem kỹ, bèn thả nó lại.
Lật xem từ trong ra ngoài, cuối cùng cô tìm được cái ví ở tường kép.
Cô kéo khóa, cuối cùng tìm được cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ, to bằng lòng bàn tay.
Tiếng xả nước từ nhà vệ sinh vang lên.
Diệp Chiêu nhanh chóng rút hộ khẩu ra.
Không có sổ hộ khẩu, cô muốn xem ngày mai bọn họ đi đăng ký kết hôn kiểu gì.
Muốn tái hôn nuôi con gái hờ của người khác, lại không muốn nuôi con gái ruột ư? Không có cửa đâu.
Trong ví của Diệp Định Quốc ngoài sổ hộ khẩu ra thì còn một xấp tiền trăm tệ màu xanh lam.
Tay Diệp Chiêu khựng lại, cô do dự, cuối cùng dường như ý chí nguyên thân còn sót lại chiếm thượng phong, cô lấy hết số tiền này đi.
Hệ thống nổi trận lôi đình: "Trộm tiền là phạm pháp."
Diệp Chiêu phản bác: "Ta chỉ lấy phí sinh hoạt mà ông ta nên đưa thôi."
Hệ thống lại nói tiếp: "Nếu Diệp Định Quốc báo cảnh sát, cô xong đời rồi."
Dựa theo quy định, nếu người xuyên không mà phạm pháp bị bắt, như vậy coi như nhiệm vụ thất bại.
Diệp Chiêu nhún vai, người sĩ diện như Diệp Định Quốc còn lâu mới báo cảnh sát.
Cho dù có báo, cảnh sát cũng không giải quyết mấy cái việc nhà này.
Hệ thống sợ cô bị phát hiện, không ngừng thúc giục: "Mau mau mau mau, Diệp Định Quốc sắp ra rồi."
Diệp Chiêu nhét ví tiền về chỗ cũ, kéo khóa túi du lịch rồi giả vờ vô sự đủng đỉnh đi về phòng, đóng cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa nhà vệ sinh.
Diệp Chiêu tựa lưng vào cửa, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hệ thống gắt gỏng đầy bất đắc dĩ: "Cô trộm đồ thành nghiện rồi."
Diệp Chiêu bật cười: "Ta là trộm, thì mi chính là đồng lõa. Ban nãy dáng vẻ lúc mi giục ta đi mau cực kỳ giống kẻ gác cửa lắm."
Hệ thống không phản bác được.
Chờ khi Diệp Chiêu nằm lên giường, hệ thống lại hỏi: "Tôi biết cô mua vé xe lửa. Rốt cuộc cô có kế hoạch gì? Có thể nói cho tôi nghe để tôi tham mưu cho cô được không?"
Đây là lần đầu tiên hệ thống gặp được người xuyên không mà không thích nói chuyện tán gẫu với nó như vậy.
Diệp Chiêu nghiêng người quay mặt ra ngoài: "Muốn hoàn thành ba nguyện vọng của nguyên thân, ta không thể tiếp tục ở lại chỗ này lãng phí thời gian nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.