Thập Niên 90: Đường Tình Lận Đận Của Người Đẹp Thượng Hải
Chương 8:
Nhất Sơn Phục Nhất Thủy
06/01/2025
Thời này vẫn chưa có chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần, các cơ quan vẫn làm việc bình thường vào thứ Bảy.
Hạ Mẫn Mẫn nghĩ rằng đồng nghiệp của Trịnh Tường chắc chắn biết số điện thoại nhà hắn, cô thậm chí còn ôm hy vọng mà nghĩ: biết đâu Trịnh Tường đột xuất bị lãnh đạo gọi về làm thêm giờ, có nhiệm vụ quan trọng nên nhất thời không thể rời đi ngay.
“Trịnh Tường?”
Trước cổng Viện Khoa học, ông lão gác cổng một tay cầm quạt, một tay nâng ấm trà, nhìn cô gái trẻ mắt đỏ hoe gần như sắp khóc trước mặt mình với vẻ nghi ngờ.
“Đơn vị chúng tôi không có ai tên này cả.”
*
Hạ Mẫn Mẫn thực sự không hiểu rốt cuộc đã sai ở đâu, đang êm đẹp thì anh bạn trai của cô bỗng dưng biến mất.
Cô tranh cãi kịch liệt với ông cụ bảo vệ ở cổng Ciện khoa học, thu hút cả một đám người xung quanh đến xem. Cuối cùng, cả lãnh đạo cũng phải ra mặt. Nghe nói cô gái này bị nhân viên nam trẻ tuổi của đơn vị mình lừa kết hôn, lãnh đạo sợ rước họa vào thân, vội vàng bảo trưởng phòng nhân sự điều tra kỹ lưỡng.
Trưởng phòng dẫn người kiểm tra hồ sơ cả buổi chiều, sau đó nói rằng Viện khoa học của bọn họ không có người này.
Năm năm trước đúng là có một nhân viên nam tên Trịnh Tường, nhưng người đó đã nghỉ hưu, tính tuổi thì đủ làm cha của Hạ Mẫn Mẫn ấy chứ.
Trước mắt Hạ Mẫn Mẫn như tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu.
Có người hỏi cô có muốn báo cảnh sát không, Hạ Mẫn Mẫn cười khổ, cô thậm chí không biết đối phương là ai, làm sao mà báo cảnh sát bây giờ?
Cả buổi chiều, cô lê bước nặng nề, hồn bay phách lạc đi dạo quanh phố hết vòng này đến vòng khác. Cho đến khi bụng đau quặn, mắt hoa lên, cô mới nhớ ra cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì ngoài bát trứng chưng mà hồi sáng mẹ ép cô uống và một chai nước có ga.
Lúc này, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn, Hạ Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn, không biết từ lúc nào mà cô đã đi đến góc phố đối diện với khu nhà mình, mùi thức ăn chính là bay ra từ quán ăn Huệ Dân. Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối.
Hạ Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ rồi rồi bước vào quán ăn.
Cô không muốn về nhà, ít nhất là bây giờ không muốn đối mặt với mẹ, anh hai và chị dâu.
“Còn đồ ăn không?”
Hạ Mẫn Mẫn bước đến quầy.
“Đóng cửa rồi... Là cô à?”
Người đàn ông ngồi sau quầy thu ngân chẳng chút kiên nhẫn mà từ chối, nhưng khi nhìn thấy Hạ Mẫn Mẫn thì lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười.
“Có, cô Hạ đến ăn, cái gì cũng có.”
Giang Thiên Hữu nhét lá thư vào trong quầy, ân cần đứng dậy xoa xoa tay: “Muốn ăn gì nào?”
“Sườn chưng bánh gạo.”
“Được.”
Lúc này các đầu bếp và nhân viên phục vụ khác đã tan ca, trong quán chỉ còn lại mình Giang Thiên Hữu. Theo thường lệ thì giờ này quán ăn đã đóng cửa từ lâu, chỉ là hôm nay Giang Thiên Hữu có tâm sự nên mới kéo dài đến tận giờ.
“Đợi đã...”
Hạ Mẫn Mẫn gọi anh lại, có chút ngại ngùng mà vuốt vuốt tóc: “Có rượu không?”
Giang Thiên Hữu ngẩn ra một lúc, rồi quay người lấy ra một chai rượu vàng Ngũ Gia Bì.
Hạ Mẫn Mẫn ngồi ở trong góc, ăn một miếng bánh gạo lại uống một ngụm rượu, thần sắc ủ rũ.
Cô đang nghĩ rốt cuộc có tồn tại người tên Trịnh Tường này không vậy, liệu có phải là không chỉ đơn vị mà cả tên cũng là giả, là đối phương bịa ra để lừa cô.
Nhưng tại sao hắn lại phải làm vậy?
Hạ Mẫn Mẫn nghĩ rằng đồng nghiệp của Trịnh Tường chắc chắn biết số điện thoại nhà hắn, cô thậm chí còn ôm hy vọng mà nghĩ: biết đâu Trịnh Tường đột xuất bị lãnh đạo gọi về làm thêm giờ, có nhiệm vụ quan trọng nên nhất thời không thể rời đi ngay.
“Trịnh Tường?”
Trước cổng Viện Khoa học, ông lão gác cổng một tay cầm quạt, một tay nâng ấm trà, nhìn cô gái trẻ mắt đỏ hoe gần như sắp khóc trước mặt mình với vẻ nghi ngờ.
“Đơn vị chúng tôi không có ai tên này cả.”
*
Hạ Mẫn Mẫn thực sự không hiểu rốt cuộc đã sai ở đâu, đang êm đẹp thì anh bạn trai của cô bỗng dưng biến mất.
Cô tranh cãi kịch liệt với ông cụ bảo vệ ở cổng Ciện khoa học, thu hút cả một đám người xung quanh đến xem. Cuối cùng, cả lãnh đạo cũng phải ra mặt. Nghe nói cô gái này bị nhân viên nam trẻ tuổi của đơn vị mình lừa kết hôn, lãnh đạo sợ rước họa vào thân, vội vàng bảo trưởng phòng nhân sự điều tra kỹ lưỡng.
Trưởng phòng dẫn người kiểm tra hồ sơ cả buổi chiều, sau đó nói rằng Viện khoa học của bọn họ không có người này.
Năm năm trước đúng là có một nhân viên nam tên Trịnh Tường, nhưng người đó đã nghỉ hưu, tính tuổi thì đủ làm cha của Hạ Mẫn Mẫn ấy chứ.
Trước mắt Hạ Mẫn Mẫn như tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu.
Có người hỏi cô có muốn báo cảnh sát không, Hạ Mẫn Mẫn cười khổ, cô thậm chí không biết đối phương là ai, làm sao mà báo cảnh sát bây giờ?
Cả buổi chiều, cô lê bước nặng nề, hồn bay phách lạc đi dạo quanh phố hết vòng này đến vòng khác. Cho đến khi bụng đau quặn, mắt hoa lên, cô mới nhớ ra cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì ngoài bát trứng chưng mà hồi sáng mẹ ép cô uống và một chai nước có ga.
Lúc này, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn, Hạ Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn, không biết từ lúc nào mà cô đã đi đến góc phố đối diện với khu nhà mình, mùi thức ăn chính là bay ra từ quán ăn Huệ Dân. Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối.
Hạ Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ rồi rồi bước vào quán ăn.
Cô không muốn về nhà, ít nhất là bây giờ không muốn đối mặt với mẹ, anh hai và chị dâu.
“Còn đồ ăn không?”
Hạ Mẫn Mẫn bước đến quầy.
“Đóng cửa rồi... Là cô à?”
Người đàn ông ngồi sau quầy thu ngân chẳng chút kiên nhẫn mà từ chối, nhưng khi nhìn thấy Hạ Mẫn Mẫn thì lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười.
“Có, cô Hạ đến ăn, cái gì cũng có.”
Giang Thiên Hữu nhét lá thư vào trong quầy, ân cần đứng dậy xoa xoa tay: “Muốn ăn gì nào?”
“Sườn chưng bánh gạo.”
“Được.”
Lúc này các đầu bếp và nhân viên phục vụ khác đã tan ca, trong quán chỉ còn lại mình Giang Thiên Hữu. Theo thường lệ thì giờ này quán ăn đã đóng cửa từ lâu, chỉ là hôm nay Giang Thiên Hữu có tâm sự nên mới kéo dài đến tận giờ.
“Đợi đã...”
Hạ Mẫn Mẫn gọi anh lại, có chút ngại ngùng mà vuốt vuốt tóc: “Có rượu không?”
Giang Thiên Hữu ngẩn ra một lúc, rồi quay người lấy ra một chai rượu vàng Ngũ Gia Bì.
Hạ Mẫn Mẫn ngồi ở trong góc, ăn một miếng bánh gạo lại uống một ngụm rượu, thần sắc ủ rũ.
Cô đang nghĩ rốt cuộc có tồn tại người tên Trịnh Tường này không vậy, liệu có phải là không chỉ đơn vị mà cả tên cũng là giả, là đối phương bịa ra để lừa cô.
Nhưng tại sao hắn lại phải làm vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.