Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 18:
Quả Trấp Thanh Tửu
05/11/2023
Mắt hồ ly nhìn Khúc Miêu Miêu từ trên xuống dưới, không nhịn được cảm thán một tiếng: "Miêu Miêu, cậu từ khi nào thì lĩnh hội sâu sắc như vậy?!"
Khúc Miêu Miêu thấy cô không coi ra gì, tức giận đụng cô một cái.
“Tớ nói nghiêm túc!”
Tùng Kỳ xua tay, giọng điệu không sao cả nói: "Người ưu tú cùng tuổi bị chọn đi vậy thì tìm xuống đi, cóc hai chân khó tìm, chẳng lẽ đàn ông ba chân còn không tìm được? Đàn ông ba mươi tuổi cũng có thể tìm cô gái mười tám tuổi yêu đương, đến ba mươi tuổi tôi cũng có thể tìm em trai hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi nói chuyện yêu đương.”
Nói xong, hình như có chỗ nào không đúng.
Tùng Kỳ chậc chậc hai lần, vẫn không ý thức được mình nói ngược.
Khúc Miêu Miêu nghe ra, nhưng cô ấy không sửa lại, mà nghiêm túc phá vỡ ảo tưởng của Tùng Kỳ.
"Cậu cũng nói, đó là đàn ông!"
Đàn ông ba mươi tuổi đừng nói tìm mười tám tuổi, năm mươi tuổi cũng có thể tìm hai mươi tuổi.
Giới thiệu Mạnh Tuấn cho Tùng Kỳ, Khúc Miêu Miêu đúng là không có ý xấu.
Kiếp trước cô ta ghen ghét chỉ có chính mình biết.
Tùng Kỳ từ đầu tới cuối cũng không biết sự xa lánh của cô ta không phải bởi vì khoảng cách mà cuộc sống tự nhiên mang đến, mà là bắt nguồn từ ghen tị hận.
Trong nháy mắt mình điều khiển tay lái đụng vào Tùng Kỳ, Tùng Kỳ dường như nhìn qua, Khúc Miêu Miêu không biết Tùng Kỳ trước khi bị đụng có nhận ra mình không, trước khi ngất xỉu cô ta vẫn không hối hận vì đã đụng cô.
Tỉnh lại càng không hối hận.
Bởi vì tai nạn xe cộ này, cô ta mới ngoài ý muốn có cơ hội lật ngược tình thế.
Nhất định là ông trời thấy cô ta sống quá khổ, nếu không tại sao người được vận mệnh ưu ái lại là cô ta, mà không phải Tùng Kỳ bị đụng?
Khi có cơ hội xào bài làm lại, tình bạn yếu ớt đã sớm bị cuộc sống mài mòn nuốt chửng kia lại bắt đầu xuất hiện.
Mạnh Tuấn có lẽ không thể đại phú đại quý, nhưng trình độ trung sản thì có.
Tùng Kỳ gả cho anh ta cho dù không làm được phu nhân, không lo xe không lo nhà cũng là khẳng định.
Xem như là tiền bồi thường cô ta cướp Lục Thành trước đi.
Như vậy...
Cô ta và Tùng Kỳ đã thanh toán xong, cô ta không còn nợ Tùng Kỳ gì nữa.
Tùng Kỳ không biết quanh co khúc khuỷu trong lòng bạn thân, cũng không cảm thấy tranh luận với cô ta về ưu khuyết điểm của đàn ông và phụ nữ trong việc kén vợ kén chồng có ý nghĩa gì.
“Ừ ừ, tớ biết không giống, nhưng tớ cảm thấy yêu đương tùy duyên càng tốt, không yêu đương hình như cũng rất vui vẻ.”
Ngữ khí qua loa đến mức chọc giận người.
Khúc Miêu Miêu: "Nhưng mà...”
“Được rồi Miêu Miêu, không nói nữa, tớ có thứ này cho cậu xem." Tùng Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Đương đương đương đương!”
Nhìn xem, đây là gì? Băng ghi âm ban nhạc 0 giờ cậu thích nhất, Khương Bình lấy về giúp, tặng cho cậu.
Khúc Miêu Miêu nhìn băng ghi âm được nhét vào trong tay, lại nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn không hề có tâm cơ trước mặt, cổ họng có hơi nghẹn ngào.
Cô ta giả vờ không quan tâm cúi đầu, một tay xoa xoa khóe mắt.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Thành, nghĩ đến Tùng Kỳ đời trước ngăn nắp xinh đẹp, vô ưu vô lự, hơn bốn mươi tuổi khóe mắt lại không có một chút nếp nhăn.
Lúc ngẩng đầu lên thì chút sóng gió kia lại bị ấn trở về.
“Cậu đừng nói sang chuyện khác, Trùng Trùng, hai ta là bạn tốt nên tớ mới lắm mồm.”
Tùng Kỳ trầm mặc, cô thật sự không muốn thảo luận chuyện này.
Nhưng Khúc Miêu Miêu không buông tha cô, tiếp tục nói: "Mạnh Tuấn thật sự có tiềm lực, có thể cùng cậu ấy ở một chỗ thì còn là cậu trèo cao --"
Tùng Kỳ: "Leo cao thế này ai thích, ai đi thì đi, dù sao tớ cũng không muốn.”
“Trùng Trùng...”
Sự kích động trên mặt Tùng Kỳ nguội lạnh.
Mặt mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Nói chuyện đàng hoàng thế nào cậu cũng mất hứng, đã nói không thích rồi mà.”
Bởi vì trước mặt là Khúc Miêu Miêu quen biết từ nhỏ, Tùng Kỳ nói chuyện mới không bén nhọn như lúc châm chọc Viên Hợp.
Vẻ mặt Khúc Miêu Miêu thay đổi, biết sắp chọc giận Tùng Kỳ, quyết định lùi một bước.
“Được rồi, tớ chỉ sợ cậu bỏ qua con rể rùa vàng này......”
“Mùa hè này bởi vì có điểm khác biệt là mình, Lục Thành bận rộn gây dựng sự nghiệp.”
Đại khái không có thời gian ra khỏi phòng thí nghiệm, ước chừng không thể nhìn thấy Tùng Kỳ như kiếp trước.
Có lẽ, chuyện để Tùng Kỳ có người yêu không cần quá gấp gáp.
Tùng Kỳ liếc cô ta một cái, nhìn thấy tiếc nuối và sốt ruột trên mặt đối phương, cho rằng cô ta thật sự sợ mình bỏ lỡ đối tượng tốt.
Thở dài, còn an ủi ngược lại: "Cậu thì sao, sống tốt cuộc sống của cậu là được. Tớ thích đẹp trai, cả đời này cũng không thể thay đổi, lúc nào yêu đương phải xem duyên phận, nếu duyên phận chưa tới cả đời không yêu đương cũng không phải là không thể. Hơn nữa, cuối tuần này mẹ tớ cũng đã sắp xếp xem mắt, thật sự không rảnh đi gặp Mạnh Tuấn. Miêu Miêu cậu quá đơn thuần, người khác nói thích tớ mà cậu cũng cho là thích thật. Chuyện sân trượt băng cũng đã là chuyện nửa năm trước rồi, hai người các cậu cùng một trường, cậu ta nếu nhất kiến chung tình ở sân trượt băng với tớ, thế nào lại chờ hơn nửa năm mới tới mượn miệng của cậu để hẹn tớ?”
Lời này khiến Khúc Miêu Miêu rất không được tự nhiên.
Trong lòng Mạnh Tuấn có hảo cảm là thật.
Nhưng loại thiên chi kiêu tử này xem như vì nhan sắc cao của Tùng Kỳ mà động tâm, sau khi biết cô chỉ có bằng cấp trung học, phần động tâm này đã trở nên có cũng được mà không có cũng không sao.
Khúc Miêu Miêu thấy cô không coi ra gì, tức giận đụng cô một cái.
“Tớ nói nghiêm túc!”
Tùng Kỳ xua tay, giọng điệu không sao cả nói: "Người ưu tú cùng tuổi bị chọn đi vậy thì tìm xuống đi, cóc hai chân khó tìm, chẳng lẽ đàn ông ba chân còn không tìm được? Đàn ông ba mươi tuổi cũng có thể tìm cô gái mười tám tuổi yêu đương, đến ba mươi tuổi tôi cũng có thể tìm em trai hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi nói chuyện yêu đương.”
Nói xong, hình như có chỗ nào không đúng.
Tùng Kỳ chậc chậc hai lần, vẫn không ý thức được mình nói ngược.
Khúc Miêu Miêu nghe ra, nhưng cô ấy không sửa lại, mà nghiêm túc phá vỡ ảo tưởng của Tùng Kỳ.
"Cậu cũng nói, đó là đàn ông!"
Đàn ông ba mươi tuổi đừng nói tìm mười tám tuổi, năm mươi tuổi cũng có thể tìm hai mươi tuổi.
Giới thiệu Mạnh Tuấn cho Tùng Kỳ, Khúc Miêu Miêu đúng là không có ý xấu.
Kiếp trước cô ta ghen ghét chỉ có chính mình biết.
Tùng Kỳ từ đầu tới cuối cũng không biết sự xa lánh của cô ta không phải bởi vì khoảng cách mà cuộc sống tự nhiên mang đến, mà là bắt nguồn từ ghen tị hận.
Trong nháy mắt mình điều khiển tay lái đụng vào Tùng Kỳ, Tùng Kỳ dường như nhìn qua, Khúc Miêu Miêu không biết Tùng Kỳ trước khi bị đụng có nhận ra mình không, trước khi ngất xỉu cô ta vẫn không hối hận vì đã đụng cô.
Tỉnh lại càng không hối hận.
Bởi vì tai nạn xe cộ này, cô ta mới ngoài ý muốn có cơ hội lật ngược tình thế.
Nhất định là ông trời thấy cô ta sống quá khổ, nếu không tại sao người được vận mệnh ưu ái lại là cô ta, mà không phải Tùng Kỳ bị đụng?
Khi có cơ hội xào bài làm lại, tình bạn yếu ớt đã sớm bị cuộc sống mài mòn nuốt chửng kia lại bắt đầu xuất hiện.
Mạnh Tuấn có lẽ không thể đại phú đại quý, nhưng trình độ trung sản thì có.
Tùng Kỳ gả cho anh ta cho dù không làm được phu nhân, không lo xe không lo nhà cũng là khẳng định.
Xem như là tiền bồi thường cô ta cướp Lục Thành trước đi.
Như vậy...
Cô ta và Tùng Kỳ đã thanh toán xong, cô ta không còn nợ Tùng Kỳ gì nữa.
Tùng Kỳ không biết quanh co khúc khuỷu trong lòng bạn thân, cũng không cảm thấy tranh luận với cô ta về ưu khuyết điểm của đàn ông và phụ nữ trong việc kén vợ kén chồng có ý nghĩa gì.
“Ừ ừ, tớ biết không giống, nhưng tớ cảm thấy yêu đương tùy duyên càng tốt, không yêu đương hình như cũng rất vui vẻ.”
Ngữ khí qua loa đến mức chọc giận người.
Khúc Miêu Miêu: "Nhưng mà...”
“Được rồi Miêu Miêu, không nói nữa, tớ có thứ này cho cậu xem." Tùng Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Đương đương đương đương!”
Nhìn xem, đây là gì? Băng ghi âm ban nhạc 0 giờ cậu thích nhất, Khương Bình lấy về giúp, tặng cho cậu.
Khúc Miêu Miêu nhìn băng ghi âm được nhét vào trong tay, lại nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn không hề có tâm cơ trước mặt, cổ họng có hơi nghẹn ngào.
Cô ta giả vờ không quan tâm cúi đầu, một tay xoa xoa khóe mắt.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Thành, nghĩ đến Tùng Kỳ đời trước ngăn nắp xinh đẹp, vô ưu vô lự, hơn bốn mươi tuổi khóe mắt lại không có một chút nếp nhăn.
Lúc ngẩng đầu lên thì chút sóng gió kia lại bị ấn trở về.
“Cậu đừng nói sang chuyện khác, Trùng Trùng, hai ta là bạn tốt nên tớ mới lắm mồm.”
Tùng Kỳ trầm mặc, cô thật sự không muốn thảo luận chuyện này.
Nhưng Khúc Miêu Miêu không buông tha cô, tiếp tục nói: "Mạnh Tuấn thật sự có tiềm lực, có thể cùng cậu ấy ở một chỗ thì còn là cậu trèo cao --"
Tùng Kỳ: "Leo cao thế này ai thích, ai đi thì đi, dù sao tớ cũng không muốn.”
“Trùng Trùng...”
Sự kích động trên mặt Tùng Kỳ nguội lạnh.
Mặt mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Nói chuyện đàng hoàng thế nào cậu cũng mất hứng, đã nói không thích rồi mà.”
Bởi vì trước mặt là Khúc Miêu Miêu quen biết từ nhỏ, Tùng Kỳ nói chuyện mới không bén nhọn như lúc châm chọc Viên Hợp.
Vẻ mặt Khúc Miêu Miêu thay đổi, biết sắp chọc giận Tùng Kỳ, quyết định lùi một bước.
“Được rồi, tớ chỉ sợ cậu bỏ qua con rể rùa vàng này......”
“Mùa hè này bởi vì có điểm khác biệt là mình, Lục Thành bận rộn gây dựng sự nghiệp.”
Đại khái không có thời gian ra khỏi phòng thí nghiệm, ước chừng không thể nhìn thấy Tùng Kỳ như kiếp trước.
Có lẽ, chuyện để Tùng Kỳ có người yêu không cần quá gấp gáp.
Tùng Kỳ liếc cô ta một cái, nhìn thấy tiếc nuối và sốt ruột trên mặt đối phương, cho rằng cô ta thật sự sợ mình bỏ lỡ đối tượng tốt.
Thở dài, còn an ủi ngược lại: "Cậu thì sao, sống tốt cuộc sống của cậu là được. Tớ thích đẹp trai, cả đời này cũng không thể thay đổi, lúc nào yêu đương phải xem duyên phận, nếu duyên phận chưa tới cả đời không yêu đương cũng không phải là không thể. Hơn nữa, cuối tuần này mẹ tớ cũng đã sắp xếp xem mắt, thật sự không rảnh đi gặp Mạnh Tuấn. Miêu Miêu cậu quá đơn thuần, người khác nói thích tớ mà cậu cũng cho là thích thật. Chuyện sân trượt băng cũng đã là chuyện nửa năm trước rồi, hai người các cậu cùng một trường, cậu ta nếu nhất kiến chung tình ở sân trượt băng với tớ, thế nào lại chờ hơn nửa năm mới tới mượn miệng của cậu để hẹn tớ?”
Lời này khiến Khúc Miêu Miêu rất không được tự nhiên.
Trong lòng Mạnh Tuấn có hảo cảm là thật.
Nhưng loại thiên chi kiêu tử này xem như vì nhan sắc cao của Tùng Kỳ mà động tâm, sau khi biết cô chỉ có bằng cấp trung học, phần động tâm này đã trở nên có cũng được mà không có cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.