Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 21:
Quả Trấp Thanh Tửu
07/11/2023
Cho dù mắng chửi người, trên mặt Cảnh Hựu Cầm vẫn chứa nụ cười.
Khúc Diệp Diệp bĩu môi, đưa cho chị một ánh mắt em hiểu chị hiểu: Nhìn xem, mẹ chúng ta quan tâm Khúc Tư Nguyên.
Đừng quan tâm, làm đề của em đi.
Khúc Miêu Miêu đã sớm không còn là kẻ đáng thương khao khát tình thương của mẹ nữa.
Người mẹ thiên vị này kiếp trước cô ta đã thấy rõ ràng, hôm nay bà ta làm gì nói gì cũng không tổn thương được chính mình.
Nếu cha mẹ không thể cung cấp trợ lực cho cô ta, vậy thì chính mình tranh thủ cho mình, Lục Thành, mới là tương lai cô ta muốn.
“Chị, hình như cậu chúng ta sắp về rồi.”
Đột nhiên, Khúc Diệp Diệp nói.
“Cậu?”
Khúc Diệp Diệp: "Đúng, em nghe thấy mẹ gọi điện thoại cho cậu, bây giờ cậu đã lên làm tổng giám đốc ở Thâm Quyến rồi, có tiền rồi. Mẹ hỏi cậu ấy, có thể cho chiịđến công ty bên kia làm việc không, cậu nói trở về nói chuyện sau.”
“Chị, sau khi tốt nghiệp chị có đi Thâm Quyến không?”
Khúc Tư Nguyên cũng rất tò mò.
Hưng phấn nói: "Chị, chị đi Thâm thị công tác, có phải có thể kiếm rất nhiều tiền hay không?"
Lúc này Khúc Tư Nguyên còn chưa biến thành ma cà rồng chuyên hút máu chị em kia.
Khúc Miêu Miêu liếc em trai ngây thơ ngốc nghếch một cái, cười lạnh: "Đừng nghĩ nữa, em cho rằng bánh từ trên trời rơi xuống sao. Chị sẽ không đi Thâm Quyến.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, ánh mắt Khúc Miêu Miêu bỗng chốc lạnh lẽo, giữ kín như bưng: "Diệp Diệp, nếu mẹ bảo em không đi học theo em đến thành phố Thâm Quyến làm việc, em ngàn vạn lần đừng nghe lời mẹ.”
“Tại sao?”
Khúc Diệp Diệp không hiểu tại sao chị lại có thái độ này.
Rõ ràng lần trước cậu gọi điện thoại về, chị gái vẫn rất hướng tới thành phố Thâm Quyến.
Cô ấy nói ra suy nghĩ của mình: "Làm việc dưới trướng cậu, không phải không ai bới móc em sao?”
Dù sao thành tích của cô ấy không tốt.
So với Tùng Kỳ dưới lầu còn không bằng.
Ba mẹ lại không có quyết tâm muốn đưa mình lên trung học phổ thông như cha mẹ Tùng Kỳ.
A, nếu là Tư Nguyên không thi đậu, mẹ khẳng định nộp chọn trường học phí cao cũng muốn cho nó lên, nhưng mình thì...
Mẹ cô ấy thà rằng cô ấy ra ngoài làm việc sớm chút để kiếm tiền cho gia đình.
Đãi ngộ khác nhau giữa cô ấy và anh trai sinh đôi ở nhà, Khúc Diệp Diệp từ nhỏ đã hiểu, trong lòng cô gái chưa tới mười lăm tuổi, làm gì cũng tốt hơn đọc sách, có thể ra ngoài lang bạt giang hồ so với ở nhà bị mẹ mắng còn tốt hơn.
Cô ấy không biết cậu ruột là rác rưởi ngay cả cháu gái cũng lừa, nhưng Khúc Miêu Miêu biết.
“Không được, dù sao cũng không được!”
Khúc Miêu Miêu kích động dị thường, lớn tiếng quát lớn.
Hai anh em Khúc Tư Nguyên nhất thời bị dọa đến ngây dại, chỉ cảm thấy chị cả cực kỳ xa lạ.
Ánh mắt Khúc Miêu Miêu mơ hồ, lẩm bẩm lặp lại: "Dù sao em không được đi, chị sẽ không hại em, sẽ không hại em..."
Cô ta như hiện tại là có lý do.
Bởi vì cậu Cảnh thật sự không phải là người tốt.
Ông ta đầu cơ trục lợi sáu bảy năm, sau khi kiếm được tiền thì làm giấy chứng nhận giả chạy đến phía nam, dựa vào bơi lội nhập cư trái phép đến Cảng thành. (Hồng Kông)
Bặt vô âm tín hơn mười năm, năm ngoái mới viết thư về cho quê nhà, trong thư nói ông ta hiện giờ đã ở Hồng Kông cưới vợ sinh con, đi theo một ông chủ lớn, rất nhanh có thể áo gấm về quê.
Toàn bộ quá trình không nhắc tới vợ cũ.
Đương nhiên, vợ cũ đợi ba năm không thấy tin tức, ngầm thừa nhận ông ta chết ở bên ngoài nên đã sớm tái giá.
Nhưng cách làm lạnh bạc vô tình này của cậu Cảnh, Khúc Miêu Miêu vẫn coi thường.
Mặc dù kiếp trước ông ta đúng là làm được chuyện áo gấm về quê.
Đó là vào năm 1997 khi Hồng Kông trở về, cậu Cảnh đã quyên góp một trăm ngàn để sửa đường cho quê nhà.
Ở Khúc gia trang, người người đều nói ông ta ăn nước không quên người đào giếng, phát đạt cũng không quên hương thân phụ lão, nhất là sau khi ông ta tuyển dụng thanh niên thôn trấn phụ cận ra ngoài làm công, thanh danh ông hai Cảnh nhanh chóng đạt tới đỉnh cao, trở thành phú thương nổi tiếng gần xa, thương người.
Ban đầu Khúc Miêu Miêu không biết cậu mình làm ăn như thế nào.
Khi đó cô ta vừa đứng vững gót chân ở trường, Tùng Kỳ lại nghỉ việc làm bà nội trợ. Lúc đó sự nghiệp của Lục Thành còn chưa bắt đầu, Tùng Kỳ điều độ lại ăn uống, một người thích ăn mặc như vậy trong hai năm đó mộc mạc tới quá đáng.
Mà cô ta sống tốt hơn Tùng Kỳ, nói không có cảm giác ưu việt thì là không thể nào.
Lúc ấy cô ta còn nghĩ, bạn bè nhiều năm thế nào cũng phải giúp đỡ một phen đúng không? Nên giới thiệu Tùng Kỳ cho cậu.
Tùng Kỳ sau một phen suy nghĩ, cũng quyết định chủ ý muốn tới Thâm thị xông pha một lần, không nghĩ tới đột nhiên mang thai, chuyện đi Thâm thị làm việc chỉ có thể bỏ qua.
Sau đó cậu nói bóng nói gió vài lần, hỏi Tùng Kỳ vì sao không qua đó, có phải ngại tiền lương quá thấp hay không?
Khi đó cô ta còn chưa nhận ra vì sao cậu coi trọng Tùng Kỳ.
Là gần mười năm sau, cả nước tiến hành một vòng quét đen quét vàng. Các nơi vui chơi giải trí bị bưng lên, cậu rõ ràng trở thành tội phạm. Khúc Miêu Miêu mới biết chuyện cậu ruột làm đều là chuyện bẩn thỉu tổn hại âm đức, hại vô người số.
Khúc Diệp Diệp bĩu môi, đưa cho chị một ánh mắt em hiểu chị hiểu: Nhìn xem, mẹ chúng ta quan tâm Khúc Tư Nguyên.
Đừng quan tâm, làm đề của em đi.
Khúc Miêu Miêu đã sớm không còn là kẻ đáng thương khao khát tình thương của mẹ nữa.
Người mẹ thiên vị này kiếp trước cô ta đã thấy rõ ràng, hôm nay bà ta làm gì nói gì cũng không tổn thương được chính mình.
Nếu cha mẹ không thể cung cấp trợ lực cho cô ta, vậy thì chính mình tranh thủ cho mình, Lục Thành, mới là tương lai cô ta muốn.
“Chị, hình như cậu chúng ta sắp về rồi.”
Đột nhiên, Khúc Diệp Diệp nói.
“Cậu?”
Khúc Diệp Diệp: "Đúng, em nghe thấy mẹ gọi điện thoại cho cậu, bây giờ cậu đã lên làm tổng giám đốc ở Thâm Quyến rồi, có tiền rồi. Mẹ hỏi cậu ấy, có thể cho chiịđến công ty bên kia làm việc không, cậu nói trở về nói chuyện sau.”
“Chị, sau khi tốt nghiệp chị có đi Thâm Quyến không?”
Khúc Tư Nguyên cũng rất tò mò.
Hưng phấn nói: "Chị, chị đi Thâm thị công tác, có phải có thể kiếm rất nhiều tiền hay không?"
Lúc này Khúc Tư Nguyên còn chưa biến thành ma cà rồng chuyên hút máu chị em kia.
Khúc Miêu Miêu liếc em trai ngây thơ ngốc nghếch một cái, cười lạnh: "Đừng nghĩ nữa, em cho rằng bánh từ trên trời rơi xuống sao. Chị sẽ không đi Thâm Quyến.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, ánh mắt Khúc Miêu Miêu bỗng chốc lạnh lẽo, giữ kín như bưng: "Diệp Diệp, nếu mẹ bảo em không đi học theo em đến thành phố Thâm Quyến làm việc, em ngàn vạn lần đừng nghe lời mẹ.”
“Tại sao?”
Khúc Diệp Diệp không hiểu tại sao chị lại có thái độ này.
Rõ ràng lần trước cậu gọi điện thoại về, chị gái vẫn rất hướng tới thành phố Thâm Quyến.
Cô ấy nói ra suy nghĩ của mình: "Làm việc dưới trướng cậu, không phải không ai bới móc em sao?”
Dù sao thành tích của cô ấy không tốt.
So với Tùng Kỳ dưới lầu còn không bằng.
Ba mẹ lại không có quyết tâm muốn đưa mình lên trung học phổ thông như cha mẹ Tùng Kỳ.
A, nếu là Tư Nguyên không thi đậu, mẹ khẳng định nộp chọn trường học phí cao cũng muốn cho nó lên, nhưng mình thì...
Mẹ cô ấy thà rằng cô ấy ra ngoài làm việc sớm chút để kiếm tiền cho gia đình.
Đãi ngộ khác nhau giữa cô ấy và anh trai sinh đôi ở nhà, Khúc Diệp Diệp từ nhỏ đã hiểu, trong lòng cô gái chưa tới mười lăm tuổi, làm gì cũng tốt hơn đọc sách, có thể ra ngoài lang bạt giang hồ so với ở nhà bị mẹ mắng còn tốt hơn.
Cô ấy không biết cậu ruột là rác rưởi ngay cả cháu gái cũng lừa, nhưng Khúc Miêu Miêu biết.
“Không được, dù sao cũng không được!”
Khúc Miêu Miêu kích động dị thường, lớn tiếng quát lớn.
Hai anh em Khúc Tư Nguyên nhất thời bị dọa đến ngây dại, chỉ cảm thấy chị cả cực kỳ xa lạ.
Ánh mắt Khúc Miêu Miêu mơ hồ, lẩm bẩm lặp lại: "Dù sao em không được đi, chị sẽ không hại em, sẽ không hại em..."
Cô ta như hiện tại là có lý do.
Bởi vì cậu Cảnh thật sự không phải là người tốt.
Ông ta đầu cơ trục lợi sáu bảy năm, sau khi kiếm được tiền thì làm giấy chứng nhận giả chạy đến phía nam, dựa vào bơi lội nhập cư trái phép đến Cảng thành. (Hồng Kông)
Bặt vô âm tín hơn mười năm, năm ngoái mới viết thư về cho quê nhà, trong thư nói ông ta hiện giờ đã ở Hồng Kông cưới vợ sinh con, đi theo một ông chủ lớn, rất nhanh có thể áo gấm về quê.
Toàn bộ quá trình không nhắc tới vợ cũ.
Đương nhiên, vợ cũ đợi ba năm không thấy tin tức, ngầm thừa nhận ông ta chết ở bên ngoài nên đã sớm tái giá.
Nhưng cách làm lạnh bạc vô tình này của cậu Cảnh, Khúc Miêu Miêu vẫn coi thường.
Mặc dù kiếp trước ông ta đúng là làm được chuyện áo gấm về quê.
Đó là vào năm 1997 khi Hồng Kông trở về, cậu Cảnh đã quyên góp một trăm ngàn để sửa đường cho quê nhà.
Ở Khúc gia trang, người người đều nói ông ta ăn nước không quên người đào giếng, phát đạt cũng không quên hương thân phụ lão, nhất là sau khi ông ta tuyển dụng thanh niên thôn trấn phụ cận ra ngoài làm công, thanh danh ông hai Cảnh nhanh chóng đạt tới đỉnh cao, trở thành phú thương nổi tiếng gần xa, thương người.
Ban đầu Khúc Miêu Miêu không biết cậu mình làm ăn như thế nào.
Khi đó cô ta vừa đứng vững gót chân ở trường, Tùng Kỳ lại nghỉ việc làm bà nội trợ. Lúc đó sự nghiệp của Lục Thành còn chưa bắt đầu, Tùng Kỳ điều độ lại ăn uống, một người thích ăn mặc như vậy trong hai năm đó mộc mạc tới quá đáng.
Mà cô ta sống tốt hơn Tùng Kỳ, nói không có cảm giác ưu việt thì là không thể nào.
Lúc ấy cô ta còn nghĩ, bạn bè nhiều năm thế nào cũng phải giúp đỡ một phen đúng không? Nên giới thiệu Tùng Kỳ cho cậu.
Tùng Kỳ sau một phen suy nghĩ, cũng quyết định chủ ý muốn tới Thâm thị xông pha một lần, không nghĩ tới đột nhiên mang thai, chuyện đi Thâm thị làm việc chỉ có thể bỏ qua.
Sau đó cậu nói bóng nói gió vài lần, hỏi Tùng Kỳ vì sao không qua đó, có phải ngại tiền lương quá thấp hay không?
Khi đó cô ta còn chưa nhận ra vì sao cậu coi trọng Tùng Kỳ.
Là gần mười năm sau, cả nước tiến hành một vòng quét đen quét vàng. Các nơi vui chơi giải trí bị bưng lên, cậu rõ ràng trở thành tội phạm. Khúc Miêu Miêu mới biết chuyện cậu ruột làm đều là chuyện bẩn thỉu tổn hại âm đức, hại vô người số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.