Thập Niên 90: Hệ Thống Trù Thần Học Tra Trọng Sinh
Chương 13
Tây Lương Miêu
22/01/2024
Chung Ái chỉ nhìn ra hoa hồng và hoa nhài.
"Bà ơi, hái cho tôi vài bông hoa nhài để tôi pha trà.”
"Cái ông này, muốn pha trà thì tự đi hái, còn sai bảo tôi nữa.”
"Không phải là bà khéo tay sao, tay tôi vụng về, sợ làm hỏng mấy lá hoa nhài, bà lại trách tôi.”
"Ông không biết dùng kéo cắt sao?”
Âm thanh trò chuyện từ trong phòng truyền ra ngoài, Chung Ái bất giác mà nhếch khóe miệng.
Cánh cửa cũ mở ra phát ra tiếng kêu cót két, một bà lão đeo kính viễn thị nhìn thấy Chung Ái liền hỏi: "Cô bé, tìm ai thế?”
"Ô, không lẽ là bạn học của Trường Bách nhà chúng tôi đấy chứ, hôm nay Trường Bách không có nhà, ngày mai mới tới.”
Chung Ái vội vàng xua tay: "Cháu là học sinh của trường trung học thực nghiệm số 1, tới đây xem xem bên này có nhà cho thuê không.”
"Thuê nhà? Người lớn trong nhà đâu?”
"Bà ngoại của cháu không tới, cháu tự tới đây xem xem.” Chung Ái giải thích.
Bà lão gọi ông lão ra: "Sân nhà ông Vương bên cạnh có cho thuê không?”
"Không, vị trí của chúng ta ở đây không tốt, ông ta đòi giá cao, một căn nhà cho thuê 120 một tháng, có mấy nhà qua đây xem đều không vừa ý, nên đi tới trước cổng trường thuê rồi.”
"Ông bà ơi, có thể giúp cháu hỏi được không? Cháu muốn đi xem nhà.”
"Cháu muốn xem nhà? Cái này thì dễ, cháu đợi chút, ông đi lấy chìa khóa.”
Nhà của ông Vương không ở đây, ông ta đưa chìa khóa nhà cho người quen trông coi giúp, chính là nhà đối diện.
Ông lão đi đến nhà đối diện gõ cửa rồi lấy chìa khóa: "Đi thôi cô bé, ông đưa cháu đi xem sân vườn.”
"Cháu cám ơn ông.”
"Ây, khách sáo cái gì, học sinh các cháu học tập cũng không dễ dàng gì.”
Mở cửa lớn ra, một sân vườn to, ba gian nhà chính, hai gian nhà phụ. Giữa nhà là gian nhà chính, lần lượt trái phải là hai phòng ngủ. Bên phải có hai phòng sát tường gian nhà phụ, một phòng dùng để chứa củi lửa, một phòng là nhà bếp.
Có một cây đào trồng ở góc tường sân bên phải, dưới cây đào có một bàn giặt bằng đá, sau cái bàn giặt là một cái giếng nước.
Chung Ái liền nhìn trúng căn bếp rộng rãi và giếng nước bên ngoài căn bếp.
"Hơn một năm không có người ở, căn nhà đã mục nát nhanh chóng, xem xem trong phòng thế nào.” Ông lão dẫn đường đi tới trong phòng.
Trong phòng có khung giường bàn ghế đơn giản, cũng được.
Chung Ái quyết tâm muốn thuê, nhưng với cái giá này……
"Đợi ông tí, ông gọi cho nhà ông Vương cuộc điện thoại hỏi xem.” Nghe Chung Ái muốn thuê, ông lão lập tức liền nói muốn gọi điện hỏi xem.
Chung Ái kinh ngạc, trong nhà bọn họ có điện thoại?
Những năm 90 trong nhà có chiếc điện thoại cố định thì không hề rẻ.
"Alo, ông Vương à, là tôi, ông Hứa đây, lúc nãy có một học sinh trường trung học thực nghiệm số 1 qua đây xem nhà, ông xem với cái giá này giảm bớt đi mà, người ta thật lòng muốn thuê.”
"110 ? Tôi nói này ông Vương ông cũng ác quá, nhà của ông chỉ là một căn nhà ngói mục nát, còn muốn lấy theo giá nhà ở thương mại, nằm mơ à?”
"Không muốn thuê thì thôi đi, bảo đứa học sinh đó tới trước cổng trường mà thuê nhà, cứ như vậy đi, tắt đây!”
"Cái gì, 100? Ông là một ông già đã về hưu, sống cùng với con trai trong căn biệt thự ăn uống no say…… tôi thấy 70 là thích hợp, a, chê ít, ông nói bao nhiêu là được? 80?”
Trong tay ông lão cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn Chung Ái.
"Bà ơi, hái cho tôi vài bông hoa nhài để tôi pha trà.”
"Cái ông này, muốn pha trà thì tự đi hái, còn sai bảo tôi nữa.”
"Không phải là bà khéo tay sao, tay tôi vụng về, sợ làm hỏng mấy lá hoa nhài, bà lại trách tôi.”
"Ông không biết dùng kéo cắt sao?”
Âm thanh trò chuyện từ trong phòng truyền ra ngoài, Chung Ái bất giác mà nhếch khóe miệng.
Cánh cửa cũ mở ra phát ra tiếng kêu cót két, một bà lão đeo kính viễn thị nhìn thấy Chung Ái liền hỏi: "Cô bé, tìm ai thế?”
"Ô, không lẽ là bạn học của Trường Bách nhà chúng tôi đấy chứ, hôm nay Trường Bách không có nhà, ngày mai mới tới.”
Chung Ái vội vàng xua tay: "Cháu là học sinh của trường trung học thực nghiệm số 1, tới đây xem xem bên này có nhà cho thuê không.”
"Thuê nhà? Người lớn trong nhà đâu?”
"Bà ngoại của cháu không tới, cháu tự tới đây xem xem.” Chung Ái giải thích.
Bà lão gọi ông lão ra: "Sân nhà ông Vương bên cạnh có cho thuê không?”
"Không, vị trí của chúng ta ở đây không tốt, ông ta đòi giá cao, một căn nhà cho thuê 120 một tháng, có mấy nhà qua đây xem đều không vừa ý, nên đi tới trước cổng trường thuê rồi.”
"Ông bà ơi, có thể giúp cháu hỏi được không? Cháu muốn đi xem nhà.”
"Cháu muốn xem nhà? Cái này thì dễ, cháu đợi chút, ông đi lấy chìa khóa.”
Nhà của ông Vương không ở đây, ông ta đưa chìa khóa nhà cho người quen trông coi giúp, chính là nhà đối diện.
Ông lão đi đến nhà đối diện gõ cửa rồi lấy chìa khóa: "Đi thôi cô bé, ông đưa cháu đi xem sân vườn.”
"Cháu cám ơn ông.”
"Ây, khách sáo cái gì, học sinh các cháu học tập cũng không dễ dàng gì.”
Mở cửa lớn ra, một sân vườn to, ba gian nhà chính, hai gian nhà phụ. Giữa nhà là gian nhà chính, lần lượt trái phải là hai phòng ngủ. Bên phải có hai phòng sát tường gian nhà phụ, một phòng dùng để chứa củi lửa, một phòng là nhà bếp.
Có một cây đào trồng ở góc tường sân bên phải, dưới cây đào có một bàn giặt bằng đá, sau cái bàn giặt là một cái giếng nước.
Chung Ái liền nhìn trúng căn bếp rộng rãi và giếng nước bên ngoài căn bếp.
"Hơn một năm không có người ở, căn nhà đã mục nát nhanh chóng, xem xem trong phòng thế nào.” Ông lão dẫn đường đi tới trong phòng.
Trong phòng có khung giường bàn ghế đơn giản, cũng được.
Chung Ái quyết tâm muốn thuê, nhưng với cái giá này……
"Đợi ông tí, ông gọi cho nhà ông Vương cuộc điện thoại hỏi xem.” Nghe Chung Ái muốn thuê, ông lão lập tức liền nói muốn gọi điện hỏi xem.
Chung Ái kinh ngạc, trong nhà bọn họ có điện thoại?
Những năm 90 trong nhà có chiếc điện thoại cố định thì không hề rẻ.
"Alo, ông Vương à, là tôi, ông Hứa đây, lúc nãy có một học sinh trường trung học thực nghiệm số 1 qua đây xem nhà, ông xem với cái giá này giảm bớt đi mà, người ta thật lòng muốn thuê.”
"110 ? Tôi nói này ông Vương ông cũng ác quá, nhà của ông chỉ là một căn nhà ngói mục nát, còn muốn lấy theo giá nhà ở thương mại, nằm mơ à?”
"Không muốn thuê thì thôi đi, bảo đứa học sinh đó tới trước cổng trường mà thuê nhà, cứ như vậy đi, tắt đây!”
"Cái gì, 100? Ông là một ông già đã về hưu, sống cùng với con trai trong căn biệt thự ăn uống no say…… tôi thấy 70 là thích hợp, a, chê ít, ông nói bao nhiêu là được? 80?”
Trong tay ông lão cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn Chung Ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.