Thập Niên 90: Hệ Thống Trù Thần Học Tra Trọng Sinh
Chương 30
Tây Lương Miêu
26/01/2024
Dương Đông kinh ngạc nhìn Quan Hàm Chi: “Cao thủ trong dân gian!”
“Chú Dương, nếu chú thích thì ăn thêm đi, ăn hết chúng ta lại đi mua tiếp.”
“Chú thấy được đây!”
Một dĩa tám cái bánh bao hải sâm áp chảo hành lá, Dương Đông đã không hề khách sáo mà ăn liền sáu cái, trong khi Quan Hàm Chi chỉ ăn hai cái. Nửa bát cháo còn lại chứa đầy dưa chua.
“ Chú Dương, ngon không?”
Dương Đông gật đầu: “Vô cùng ngon, chú cảm thấy còn làm tốt hơn Phùng Đức Lâu nữa.”
“Nếu không thì họ sẽ không bán đắt đâu, dĩa bánh bao này có giá bốn mươi tệ.”
“Vậy là rẻ rồi, một đĩa bánh bao hải sâm áp chảo hành lá có sáu cái mà Phùng Đức Lâu bán đến tám mươi tám tệ cơ.”
“Những thứ trên gian hàng làm sao có thể so sánh được với Phùng Đức Lâu.”
Dương Đông lắc đầu: “Quan Quan, con sai rồi, ẩm thực quan trọng nhất là mùi vị thơm ngon, cái gì mà hậu duệ của đầu bếp hoàng gia, nhãn hiệu của tổ tiên tất cả đều vô dụng, bắt buộc phải ngon mới được.”
“Không phải chứ? Chúng ta cho vay cũng như vậy, chỉ nhìn nhãn hiệu cũng không có tác dụng.” Quan Hàm Chi có ý nói: “Cũng không thể chỉ những hộ gia đình đến ngân hàng chúng ta vay tiền. Nói thật ra, hộ gia đình người ta cũng không thiếu chỗ để vay tiền.”
Dương Đông liếc nhìn Quan Hàm Chi: “Con muốn nói gì?”
Quan Hàm Chi khẽ mỉm cười: “Con muốn nói cái gì chú Dương chắc đã biết rồi.”
Dương Đông thở dài: “Doanh nghiệp vừa và nhỏ cho vay rất khó, lỡ như nợ không thu hồi được, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này, cấp trên cũng sẽ không đưa ra chính sách.”
“Không thử làm sao biết? Chỉ cần việc xét duyệt nghiêm ngặt thì sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, nếu chính quyền muốn thúc đẩy phát triển kinh tế và tăng việc làm thì chỉ dựa vào doanh nghiệp lớn thôi là chưa đủ, còn phải dựa vào các doanh nghiệp nhỏ nữa, chúng ta nên đưa ra chính sách hỗ trợ.”
Quan Hàm Chi tốt nghiệp trường danh tiếng chuyên ngành tài chính, người nhà lại có mối quan hệ sâu rộng, sau khi tốt nghiệp liền vào làm Ngân hàng Thương mại Vân Hải, vì năng lực phụ trách công việc xuất sắc nên nửa đầu năm nay cô ấy được chuyển đến chi nhánh Thành Nam với chức vị giám đốc, phụ trách về dịch vụ cho vay.
Nói thế nào nhỉ, sáu tháng qua làm việc từng bước một, so với các ngành khác thì ngang nhau, không tệ cũng không tốt.
Quan Hàm Chi không phải là loại người chỉ biết chờ chết trông cậy vào sự chăm sóc của trưởng bối, luôn suy nghĩ làm thế nào để phát triển kinh doanh và đi một con đường rộng hơn.
Cô ấy muốn phát triển hoạt động kinh doanh cho vay doanh nghiệp vừa và nhỏ, đó là một ý tưởng hay, nhưng cả phó chủ tịch và chủ tịch đều không đồng ý và cho rằng như vậy là quá mạo hiểm.
Nói thẳng ra là không muốn chịu trách nhiệm.
Cha của Quan Hàm Chi và chủ tịch ngân hàng Dương Đông là bạn cũ nhiều năm, mối quan hệ giữa Quan Hàm Chi và Dương Đông cũng tốt nên cô ấy luôn muốn giành được sự ủng hộ của ông ấy.
Chẳng bao lâu đã đến giờ đi làm, Quan Hàm Chi nói câu cuối cùng: “Chính là giống như gian hàng bán bánh bao áp chảo kia, người ta có bản lĩnh, có năng lực nhưng lại thiếu vốn để ngày càng lớn mạnh, chúng ta hãy giúp đỡ những doanh nghiệp như vậy, điều đó tốt cho chi nhánh của chúng ta lẫn doanh nghiệp.
“Chú Dương, bố cháu từ nhỏ đã kể cho cháu nghe về những việc lớn mà chú đã làm khi còn nhỏ. Chúng ta đã đặt nền móng rất tốt rồi, thế hệ trẻ chúng con không thể cứ ngồi trên vị trí này mà không làm gì cả, phải làm điều gì đó để xứng đáng với mức lương này.”
“Chú Dương, nếu chú thích thì ăn thêm đi, ăn hết chúng ta lại đi mua tiếp.”
“Chú thấy được đây!”
Một dĩa tám cái bánh bao hải sâm áp chảo hành lá, Dương Đông đã không hề khách sáo mà ăn liền sáu cái, trong khi Quan Hàm Chi chỉ ăn hai cái. Nửa bát cháo còn lại chứa đầy dưa chua.
“ Chú Dương, ngon không?”
Dương Đông gật đầu: “Vô cùng ngon, chú cảm thấy còn làm tốt hơn Phùng Đức Lâu nữa.”
“Nếu không thì họ sẽ không bán đắt đâu, dĩa bánh bao này có giá bốn mươi tệ.”
“Vậy là rẻ rồi, một đĩa bánh bao hải sâm áp chảo hành lá có sáu cái mà Phùng Đức Lâu bán đến tám mươi tám tệ cơ.”
“Những thứ trên gian hàng làm sao có thể so sánh được với Phùng Đức Lâu.”
Dương Đông lắc đầu: “Quan Quan, con sai rồi, ẩm thực quan trọng nhất là mùi vị thơm ngon, cái gì mà hậu duệ của đầu bếp hoàng gia, nhãn hiệu của tổ tiên tất cả đều vô dụng, bắt buộc phải ngon mới được.”
“Không phải chứ? Chúng ta cho vay cũng như vậy, chỉ nhìn nhãn hiệu cũng không có tác dụng.” Quan Hàm Chi có ý nói: “Cũng không thể chỉ những hộ gia đình đến ngân hàng chúng ta vay tiền. Nói thật ra, hộ gia đình người ta cũng không thiếu chỗ để vay tiền.”
Dương Đông liếc nhìn Quan Hàm Chi: “Con muốn nói gì?”
Quan Hàm Chi khẽ mỉm cười: “Con muốn nói cái gì chú Dương chắc đã biết rồi.”
Dương Đông thở dài: “Doanh nghiệp vừa và nhỏ cho vay rất khó, lỡ như nợ không thu hồi được, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này, cấp trên cũng sẽ không đưa ra chính sách.”
“Không thử làm sao biết? Chỉ cần việc xét duyệt nghiêm ngặt thì sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, nếu chính quyền muốn thúc đẩy phát triển kinh tế và tăng việc làm thì chỉ dựa vào doanh nghiệp lớn thôi là chưa đủ, còn phải dựa vào các doanh nghiệp nhỏ nữa, chúng ta nên đưa ra chính sách hỗ trợ.”
Quan Hàm Chi tốt nghiệp trường danh tiếng chuyên ngành tài chính, người nhà lại có mối quan hệ sâu rộng, sau khi tốt nghiệp liền vào làm Ngân hàng Thương mại Vân Hải, vì năng lực phụ trách công việc xuất sắc nên nửa đầu năm nay cô ấy được chuyển đến chi nhánh Thành Nam với chức vị giám đốc, phụ trách về dịch vụ cho vay.
Nói thế nào nhỉ, sáu tháng qua làm việc từng bước một, so với các ngành khác thì ngang nhau, không tệ cũng không tốt.
Quan Hàm Chi không phải là loại người chỉ biết chờ chết trông cậy vào sự chăm sóc của trưởng bối, luôn suy nghĩ làm thế nào để phát triển kinh doanh và đi một con đường rộng hơn.
Cô ấy muốn phát triển hoạt động kinh doanh cho vay doanh nghiệp vừa và nhỏ, đó là một ý tưởng hay, nhưng cả phó chủ tịch và chủ tịch đều không đồng ý và cho rằng như vậy là quá mạo hiểm.
Nói thẳng ra là không muốn chịu trách nhiệm.
Cha của Quan Hàm Chi và chủ tịch ngân hàng Dương Đông là bạn cũ nhiều năm, mối quan hệ giữa Quan Hàm Chi và Dương Đông cũng tốt nên cô ấy luôn muốn giành được sự ủng hộ của ông ấy.
Chẳng bao lâu đã đến giờ đi làm, Quan Hàm Chi nói câu cuối cùng: “Chính là giống như gian hàng bán bánh bao áp chảo kia, người ta có bản lĩnh, có năng lực nhưng lại thiếu vốn để ngày càng lớn mạnh, chúng ta hãy giúp đỡ những doanh nghiệp như vậy, điều đó tốt cho chi nhánh của chúng ta lẫn doanh nghiệp.
“Chú Dương, bố cháu từ nhỏ đã kể cho cháu nghe về những việc lớn mà chú đã làm khi còn nhỏ. Chúng ta đã đặt nền móng rất tốt rồi, thế hệ trẻ chúng con không thể cứ ngồi trên vị trí này mà không làm gì cả, phải làm điều gì đó để xứng đáng với mức lương này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.