Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội
Chương 30:
Trần Niên Nãi Phao
19/05/2024
Hắn vội vàng hút một hơi thuốc, "Điềm Đồng Huy, sao cậu trông giống như bị người ta đánh cho chết vậy?"
Điềm Đồng Huy lơ mơ, lặp đi lặp lại một câu: "Không có, cũng không có."
Trương Kiến Đức phỏng đoán ra ngay, lấy thuốc lá từ trong miệng ra, "Biết rồi, hôm qua cậu lại đến trễ nửa tiếng, không xem được hiện trường ba cô gái khách sạn Bán Đảo đại chiến với một anh chàng, vì chạy đi mua xổ số chứ gì!"
Trương Kiến Đức vừa nói vừa cảm thán.
"Lần đầu tiên thấy đại sư chỉ điểm, mà còn phải đến tận nơi chịu chết."
"Đại sư?" Điềm Đồng Huy như nghe thấy lời cứu rỗi, đột nhiên ngẩng đầu, "Đúng rồi, Sở đại sư nhất định có cách giúp tôi."
Quán nước đường.
Sở Nguyệt Nịnh vừa đóng gói xong một chén xoài cao lương viên, mỉm cười đưa cho khách hàng, "Nên ăn đá bào ngat, muộn rồi sẽ bị mất vị."
"Sở đại sư, cứu mạng!"
Sau khi nhận tiền của khách, Sở Nguyệt Nịnh cẩn thận đặt vào túi bên ngoài tạp dề, mới nhìn về phía Điềm Đồng Huy đang gào khóc nức nở, "Thua sạch?"
"Đúng vậy, sớm biết vậy liền nghe lời đại sư, kiên quyết không mua xổ số hôm đó."
Điềm Đồng Huy khóc lóc thảm thiết, khẩn cầu: "Sở đại sư, xin hãy xem giúp tôi, ngày nào tôi sẽ phát tài? Nói cho tôi trước, tôi sẽ dựa vào đó để gỡ gạc vốn."
"Hết hy vọng rồi." Sở Nguyệt Nịnh thậm chí không muốn tốn tinh thần xem, "Đời này anh không có mệnh giàu có nhờ vào đỏ đen."
Điềm Đồng Huy sững sờ, hắn cực kỳ mê tín, nếu trước đây có người nói Điềm Đồng Huy đời này không có mệnh giàu có nhờ đỏ đen, hắn nhất định sẽ tát cho người đó một cái. Nhưng hiện tại là Sở Nguyệt Nịnh, thần cơ diệu toán, nói toạc mẻ thì vỡ tan không tới phiên hắn không tin.
Cả đời hắn, yêu thích nhất chính là cờ bạc.
Không cho hắn đánh bạc, cuộc sống còn có ý nghĩa gì?
"Sở đại sư." Điềm Đồng Huy lẹt đẹt bò dậy từ trên mặt đất, cẩn thận hỏi: "Tôi nghe nói có loại chuyện sửa mệnh?"
"Lạc đạo." Sở Nguyệt Nịnh duỗi người, "Thứ kiếm được bằng cách đi ngược lại quy luật tự nhiên đều phải trả giá đắt. Tuy anh nghèo, nhưng nhìn cũng là người trường thọ, không cần đi sai đường."
Điềm Đồng Huy uể oải: "Tôi có cha già con nhỏ, không có tiền thật sự đáng thương, Sở đại sư giúp giúp tôi đi?"
"Không thể giúp. Việc duy nhất tôi có thể giúp là không tham gia vào bất cứ chuyện gì liên quan đến cờ bạc." Sở Nguyệt Nịnh ngắt lời, "Anh vốn dĩ không có mệnh giàu có nhờ đỏ đen."
Điềm Đồng Huy chưa từ bỏ ý định, còn muốn cầu xin, "Vậy chơi mạt chược được không?"
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.
"Mạt chược cũng không được."
"Bài, bài chắc có thể chơi được đúng không?" Điềm Đồng Huy muốn tìm đến một thứ có thể chơi, bị Trương Kiến Đức ngăn lại.
"Tỉnh táo đi. Cả người cậu cộng lại không đến 4000 tệ, không biết còn tưởng rằng cậu có 40 triệu đấy? Đi bán kem ốc quế đi cho rồi, đừng cản trở Nịnh Nịnh làm việc."
Điềm Đồng Huy biết được không bao giờ có thể đánh bạc nữa, như bị rút hồn lại ủ rũ cụp đuôi rời đi.
"Anh Đức." Sở Nguyệt Nịnh chào hỏi, xoay người đi bên cạnh bàn dọn dẹp, kê thêm một chiếc ghế lại đây.
Trương Kiến Đức phất tay, "Không cần."
Nói xong, hắn đưa cho cô một cuốn báo dạng ống.
"Nhìn xem."
Sở Nguyệt Nịnh mở báo ra, rót nước ấm để uống, trang nhất là hình Hà Thi Phỉ cau mày, tay cầm dao giết heo, bên cạnh là giường lớn trong khách sạn, một người đàn ông trọng điểm bị che mờ bộ phận nhạy cảm cùng ba người phụ nữ dùng chăn bao bọc.
Vài dòng chữ to đỏ chói lọi in bên cạnh.
—— Khách sạn Bán Đảo một nam đại chiến tam nữ, chân tướng thế nhưng là do đại sư đoán mệnh phán đoán như thần?
"Phốc." Sở Nguyệt Nịnh suýt phun nước ra, đặt ấm nước xuống, hai mắt trợn to vô cùng kinh ngạc, "Sao lại thế này?"
Trời sập rồi.
Dòng chữ nhỏ bên cạnh tờ báo còn trích dẫn những lời Hà Thi Phỉ đã nói tại hiện trường.
—— "Nếu không phải đi xem bói, tôi thật sự sắp chết đến nơi rồi mà không biết chết như thế nào!"
Điềm Đồng Huy lơ mơ, lặp đi lặp lại một câu: "Không có, cũng không có."
Trương Kiến Đức phỏng đoán ra ngay, lấy thuốc lá từ trong miệng ra, "Biết rồi, hôm qua cậu lại đến trễ nửa tiếng, không xem được hiện trường ba cô gái khách sạn Bán Đảo đại chiến với một anh chàng, vì chạy đi mua xổ số chứ gì!"
Trương Kiến Đức vừa nói vừa cảm thán.
"Lần đầu tiên thấy đại sư chỉ điểm, mà còn phải đến tận nơi chịu chết."
"Đại sư?" Điềm Đồng Huy như nghe thấy lời cứu rỗi, đột nhiên ngẩng đầu, "Đúng rồi, Sở đại sư nhất định có cách giúp tôi."
Quán nước đường.
Sở Nguyệt Nịnh vừa đóng gói xong một chén xoài cao lương viên, mỉm cười đưa cho khách hàng, "Nên ăn đá bào ngat, muộn rồi sẽ bị mất vị."
"Sở đại sư, cứu mạng!"
Sau khi nhận tiền của khách, Sở Nguyệt Nịnh cẩn thận đặt vào túi bên ngoài tạp dề, mới nhìn về phía Điềm Đồng Huy đang gào khóc nức nở, "Thua sạch?"
"Đúng vậy, sớm biết vậy liền nghe lời đại sư, kiên quyết không mua xổ số hôm đó."
Điềm Đồng Huy khóc lóc thảm thiết, khẩn cầu: "Sở đại sư, xin hãy xem giúp tôi, ngày nào tôi sẽ phát tài? Nói cho tôi trước, tôi sẽ dựa vào đó để gỡ gạc vốn."
"Hết hy vọng rồi." Sở Nguyệt Nịnh thậm chí không muốn tốn tinh thần xem, "Đời này anh không có mệnh giàu có nhờ vào đỏ đen."
Điềm Đồng Huy sững sờ, hắn cực kỳ mê tín, nếu trước đây có người nói Điềm Đồng Huy đời này không có mệnh giàu có nhờ đỏ đen, hắn nhất định sẽ tát cho người đó một cái. Nhưng hiện tại là Sở Nguyệt Nịnh, thần cơ diệu toán, nói toạc mẻ thì vỡ tan không tới phiên hắn không tin.
Cả đời hắn, yêu thích nhất chính là cờ bạc.
Không cho hắn đánh bạc, cuộc sống còn có ý nghĩa gì?
"Sở đại sư." Điềm Đồng Huy lẹt đẹt bò dậy từ trên mặt đất, cẩn thận hỏi: "Tôi nghe nói có loại chuyện sửa mệnh?"
"Lạc đạo." Sở Nguyệt Nịnh duỗi người, "Thứ kiếm được bằng cách đi ngược lại quy luật tự nhiên đều phải trả giá đắt. Tuy anh nghèo, nhưng nhìn cũng là người trường thọ, không cần đi sai đường."
Điềm Đồng Huy uể oải: "Tôi có cha già con nhỏ, không có tiền thật sự đáng thương, Sở đại sư giúp giúp tôi đi?"
"Không thể giúp. Việc duy nhất tôi có thể giúp là không tham gia vào bất cứ chuyện gì liên quan đến cờ bạc." Sở Nguyệt Nịnh ngắt lời, "Anh vốn dĩ không có mệnh giàu có nhờ đỏ đen."
Điềm Đồng Huy chưa từ bỏ ý định, còn muốn cầu xin, "Vậy chơi mạt chược được không?"
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.
"Mạt chược cũng không được."
"Bài, bài chắc có thể chơi được đúng không?" Điềm Đồng Huy muốn tìm đến một thứ có thể chơi, bị Trương Kiến Đức ngăn lại.
"Tỉnh táo đi. Cả người cậu cộng lại không đến 4000 tệ, không biết còn tưởng rằng cậu có 40 triệu đấy? Đi bán kem ốc quế đi cho rồi, đừng cản trở Nịnh Nịnh làm việc."
Điềm Đồng Huy biết được không bao giờ có thể đánh bạc nữa, như bị rút hồn lại ủ rũ cụp đuôi rời đi.
"Anh Đức." Sở Nguyệt Nịnh chào hỏi, xoay người đi bên cạnh bàn dọn dẹp, kê thêm một chiếc ghế lại đây.
Trương Kiến Đức phất tay, "Không cần."
Nói xong, hắn đưa cho cô một cuốn báo dạng ống.
"Nhìn xem."
Sở Nguyệt Nịnh mở báo ra, rót nước ấm để uống, trang nhất là hình Hà Thi Phỉ cau mày, tay cầm dao giết heo, bên cạnh là giường lớn trong khách sạn, một người đàn ông trọng điểm bị che mờ bộ phận nhạy cảm cùng ba người phụ nữ dùng chăn bao bọc.
Vài dòng chữ to đỏ chói lọi in bên cạnh.
—— Khách sạn Bán Đảo một nam đại chiến tam nữ, chân tướng thế nhưng là do đại sư đoán mệnh phán đoán như thần?
"Phốc." Sở Nguyệt Nịnh suýt phun nước ra, đặt ấm nước xuống, hai mắt trợn to vô cùng kinh ngạc, "Sao lại thế này?"
Trời sập rồi.
Dòng chữ nhỏ bên cạnh tờ báo còn trích dẫn những lời Hà Thi Phỉ đã nói tại hiện trường.
—— "Nếu không phải đi xem bói, tôi thật sự sắp chết đến nơi rồi mà không biết chết như thế nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.