Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội
Chương 43:
Trần Niên Nãi Phao
19/05/2024
"Tôi xin lỗi, tất cả mọi người đều rất mệt, xin lỗi, tôi muốn về đồn cảnh sát trước để kết thúc công việc."
Mọi người trở về đồn cảnh sát.
Từng người mệt mỏi nằm liệt trên ghế sofa.
Chu Phong Húc cởi áo khoác ngoài, mặc áo sơ mi trắng nhìn vào đồng hồ trên tường, chìm vào suy nghĩ.
Thi Bác Nhân đưa cho hắn một ly cà phê, "Sao vậy? Vẫn còn đắm chìm trong vụ án nữ sinh Trường Sa Loan à? Pháp y đã kiểm tra thi thể của Lý Chí Vinh và thông báo cho mẹ nuôi của hắn ta, xác định là tự sát."
Chu Phong Húc nhận lấy cà phê, "Với tâm lý của Lý Chí Vinh, nếu hắn ta muốn đã ra tay với Tô Nhân Nhân, tại sao không đợi cơ hội lần thứ hai mà lại tư sát ngay?"
"Có lẽ hắn ta cảm thấy hối hận, nên không muốn giết người nữa?" Thi Bác Nhân tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh sô pha, "Dù sao người đã chết, vụ án cũng đã kết thúc. Không nên suy nghĩ quá nhiều nữa."
Ánh mắt Chu Phong Húc hơi trầm xuống, "Nếu hắn ta thực sự nghĩ như vậy, tại sao hắn ta lại muốn giết hại nạn nhân thứ hai?"
Vừa dứt lời, cửa phòng tổ D đã bị gõ vang.
Cam Nhất Tổ cầm một tập ảnh chụp bước vào, đưa cho Chu Phong Húc, "Anh Húc, đây là ảnh chụp của nạn nhân được tìm thấy trước đó trong hầm, kỳ quái là, Tô Nhân Nhân viết số 3 trên ảnh chụp, còn nạn nhân nữ kia viết số 4."
Bằng chứng có thể chứng minh, con đường phạm tội của Lý Chí Vinh vẫn chưa kết thúc.
Thi Bác Nhân lập tức á khẩu, đặt ly cà phê xuống bàn, xấu hổ nhìn Chu Phong Húc, "Chết tiệt, tại sao hắn ta không đợi giết luôn cả người thứ ba và thứ tư, mà lại tự sát?"
Chu Phong Húc suy đoán: "Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng có người đã nói hoặc làm gì đó với hắn ta, khiến hắn ta thay đổi kế hoạch và chọn cách tự sát."
Hắn chìm vào suy nghĩ.
Người này rốt cuộc là ai?
Đối phương có ý đồ hoặc mục đích gì?
Đột nhiên, có đồng nghiệp đẩy cửa bước vào -
"Có hai học sinh trường Sùng Trung báo tin nóng, nói rằng thấy có người đã gặp Lý Chí Vinh trước khi hắn ta chết."
Ba người đồng thời thay đổi sắc mặt.
Hóa ra, trước khi Lý Chí Vinh tự sát, thực sự có người khác gặp hắn ta?
---
Sở Nguyệt Nịnh đi xe đến phố Miếu, vừa mới dừng xe, Trương Kiến Đức đã xông tới.
"Nịnh Nịnh, lại lên báo rồi!"
"Lại lên báo?" Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy báo và xem, chỉ thấy trên trang nhất của tuần san Đại Hỉ có dòng tiêu đề to đùng - "Đại sư bói toán giúp bắt kẻ buôn bán ma túy."
Bài báo viết về việc Sở Nguyệt Nịnh tính việc Xa Tử Cường mua bán ma túy.
Sở Nguyệt Nịnh nghẹn họng nhìn chằm chằm.
Liệu phóng viên này có nên trực tiếp đóng đô ở phố Miếu không?
Nếu không, làm thế nào để giải thích việc ngày hôm qua mới bói toán, hôm nay đã lên báo?
"Không chỉ lên báo thôi đâu." Trương Kiến Đức rít một hơi thuốc lá, rồi chỉ vào góc dưới bên phải của tờ báo, "Thực sự là không có ke hở, như gián điệp ẩn nấp bên cạnh vậy."
Góc dưới bên phải là phần phản hồi tin tức của độc giả Hương Giang, tất cả đều yêu cầu báo chí công khai danh tính và địa điểm cụ thể của đại sư bói toán.
Rất nhiều độc giả đều muốn tự mình đến trải nghiệm xem đại sư bói toán có thực sự thần thông như những gì được viết trên báo hay không.
"Nếu tất cả những người đọc này đều đến, việc kinh doanh của em sẽ trở nên tốt đẹp biết bao." Trương Kiến Đức cảm thán.
"Nhiều người có ích lợi gì? Một ngày em cũng chỉ tính được tối đa hai người thôi."
Sở Nguyệt Nịnh gấp báo lại, đưa cho Trương Kiến Đức, sau đó quay lại nhìn dọc đường, muốn tìm ra phóng viên luôn ẩn náu ở phố Miếu.
Đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
Cô không còn băn khoăn về điều này nữa, duỗi người, sau đó dọn dẹp và mở ra tấm ván gỗ nhỏ để làm bàn.
"Nịnh Nịnh." Bà sư Lý cầm tay một cậu bé chừng mười tuổi, tay cầm một chiếc ví hình con thỏ, chào hỏi.
Mọi người trở về đồn cảnh sát.
Từng người mệt mỏi nằm liệt trên ghế sofa.
Chu Phong Húc cởi áo khoác ngoài, mặc áo sơ mi trắng nhìn vào đồng hồ trên tường, chìm vào suy nghĩ.
Thi Bác Nhân đưa cho hắn một ly cà phê, "Sao vậy? Vẫn còn đắm chìm trong vụ án nữ sinh Trường Sa Loan à? Pháp y đã kiểm tra thi thể của Lý Chí Vinh và thông báo cho mẹ nuôi của hắn ta, xác định là tự sát."
Chu Phong Húc nhận lấy cà phê, "Với tâm lý của Lý Chí Vinh, nếu hắn ta muốn đã ra tay với Tô Nhân Nhân, tại sao không đợi cơ hội lần thứ hai mà lại tư sát ngay?"
"Có lẽ hắn ta cảm thấy hối hận, nên không muốn giết người nữa?" Thi Bác Nhân tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh sô pha, "Dù sao người đã chết, vụ án cũng đã kết thúc. Không nên suy nghĩ quá nhiều nữa."
Ánh mắt Chu Phong Húc hơi trầm xuống, "Nếu hắn ta thực sự nghĩ như vậy, tại sao hắn ta lại muốn giết hại nạn nhân thứ hai?"
Vừa dứt lời, cửa phòng tổ D đã bị gõ vang.
Cam Nhất Tổ cầm một tập ảnh chụp bước vào, đưa cho Chu Phong Húc, "Anh Húc, đây là ảnh chụp của nạn nhân được tìm thấy trước đó trong hầm, kỳ quái là, Tô Nhân Nhân viết số 3 trên ảnh chụp, còn nạn nhân nữ kia viết số 4."
Bằng chứng có thể chứng minh, con đường phạm tội của Lý Chí Vinh vẫn chưa kết thúc.
Thi Bác Nhân lập tức á khẩu, đặt ly cà phê xuống bàn, xấu hổ nhìn Chu Phong Húc, "Chết tiệt, tại sao hắn ta không đợi giết luôn cả người thứ ba và thứ tư, mà lại tự sát?"
Chu Phong Húc suy đoán: "Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng có người đã nói hoặc làm gì đó với hắn ta, khiến hắn ta thay đổi kế hoạch và chọn cách tự sát."
Hắn chìm vào suy nghĩ.
Người này rốt cuộc là ai?
Đối phương có ý đồ hoặc mục đích gì?
Đột nhiên, có đồng nghiệp đẩy cửa bước vào -
"Có hai học sinh trường Sùng Trung báo tin nóng, nói rằng thấy có người đã gặp Lý Chí Vinh trước khi hắn ta chết."
Ba người đồng thời thay đổi sắc mặt.
Hóa ra, trước khi Lý Chí Vinh tự sát, thực sự có người khác gặp hắn ta?
---
Sở Nguyệt Nịnh đi xe đến phố Miếu, vừa mới dừng xe, Trương Kiến Đức đã xông tới.
"Nịnh Nịnh, lại lên báo rồi!"
"Lại lên báo?" Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy báo và xem, chỉ thấy trên trang nhất của tuần san Đại Hỉ có dòng tiêu đề to đùng - "Đại sư bói toán giúp bắt kẻ buôn bán ma túy."
Bài báo viết về việc Sở Nguyệt Nịnh tính việc Xa Tử Cường mua bán ma túy.
Sở Nguyệt Nịnh nghẹn họng nhìn chằm chằm.
Liệu phóng viên này có nên trực tiếp đóng đô ở phố Miếu không?
Nếu không, làm thế nào để giải thích việc ngày hôm qua mới bói toán, hôm nay đã lên báo?
"Không chỉ lên báo thôi đâu." Trương Kiến Đức rít một hơi thuốc lá, rồi chỉ vào góc dưới bên phải của tờ báo, "Thực sự là không có ke hở, như gián điệp ẩn nấp bên cạnh vậy."
Góc dưới bên phải là phần phản hồi tin tức của độc giả Hương Giang, tất cả đều yêu cầu báo chí công khai danh tính và địa điểm cụ thể của đại sư bói toán.
Rất nhiều độc giả đều muốn tự mình đến trải nghiệm xem đại sư bói toán có thực sự thần thông như những gì được viết trên báo hay không.
"Nếu tất cả những người đọc này đều đến, việc kinh doanh của em sẽ trở nên tốt đẹp biết bao." Trương Kiến Đức cảm thán.
"Nhiều người có ích lợi gì? Một ngày em cũng chỉ tính được tối đa hai người thôi."
Sở Nguyệt Nịnh gấp báo lại, đưa cho Trương Kiến Đức, sau đó quay lại nhìn dọc đường, muốn tìm ra phóng viên luôn ẩn náu ở phố Miếu.
Đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
Cô không còn băn khoăn về điều này nữa, duỗi người, sau đó dọn dẹp và mở ra tấm ván gỗ nhỏ để làm bàn.
"Nịnh Nịnh." Bà sư Lý cầm tay một cậu bé chừng mười tuổi, tay cầm một chiếc ví hình con thỏ, chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.