Thâp Niên 90: Không Làm Hiền Thê Lương Mẫu Cũng Quá Sướng Rồi

Chương 3: Sau Này Phải Vì Mình Mà Sống

Nhất Mễ Đa Lí

24/04/2024

"Đưa cái gì?" Lý Đan nhìn bàn tay thô ráp, nứt nẻ, đầy chai sạn của mẹ, vẻ mặt ngơ ngác.

Chu Vân nhướn mày, "Lương của con chứ gì. Bây giờ con là công nhân học việc, lương tháng một trăm sáu mươi tám đồng, làm được tổng cộng hơn ba tháng rồi. Mẹ tính cho con ba tháng đi, vậy là năm trăm linh tư đồng. Như vậy, con đưa năm trăm đồng đây, còn lại bốn đồng, cho con làm tiền tiêu vặt."

"..." Lý Đan kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, một lúc sau, sửng sốt hỏi, "Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ lấy lương của con làm gì?"

"Mẹ nhổ vào!" Lý Đan bị câu nói này làm cho tức điên lên, "Còn hỏi lấy lương của con làm gì? Con lớn lên bằng gió à? Không cần ăn, không cần uống, không cần mặc? Còn học hành bao nhiêu năm, không cần chi tiêu?"

Lý Đan, "Nhưng mà, mẹ..."

"Không nhưng nhị gì cả." Chu Vân lười nói nhảm với cô ta, "Nếu con còn coi mẹ là mẹ, thì lập tức đưa lương đây, nếu không thì cút khỏi cái nhà này."

Nói xong, mặc kệ Lý Đan đang bị sốc, đi thẳng ra khỏi bếp.

Chu Vân đói, trong nhà không có gì ăn, muốn ra ngoài mua chút đồ ăn.

Vừa ra khỏi nhà, bà Từ ở góc phía tây đang nhóm lò than, liền quan tâm gọi, "Mẹ Tiểu Quân, cô đỡ hơn chưa? Hôm qua thấy Tiểu Quân cõng cô về, làm chúng tôi sợ hết hồn."

Dì Trương cùng tuổi với Chu Vân, "Đúng vậy, mẹ Tiểu Quân, cô đó, là do bình thường làm việc mệt quá, nhìn cô kìa, trước đây là một người xinh xắn như thế nào, những năm này, chăm lo cho gia đình này vất vả thành ra thế này. Theo tôi, nên ly hôn với bố Tiểu Quân..."

Lan Lan, con gái dì Trương, vội vàng chạy đến ngắt lời mẹ, "Mẹ, cái áo vải Tê-ri-len mới mua của con đâu? Mẹ mau về phòng tìm giúp con."

Vừa kéo dì Trương về phòng, vừa nhỏ giọng nói, "Mẹ, chuyện của dì Chu, mẹ đừng xen vào, nhất là chuyện ly hôn... để sau này người ta trách mẹ."

"Mẹ không phải vì muốn tốt cho cô ấy sao? Có một người chồng như vậy, còn không bằng..."



Trong sân, Chu Vân bị những người này gọi "mẹ Tiểu Quân" đến mức tâm trạng tuyệt vọng.

Cô là một cô gái còn son, chưa kết hôn, trực tiếp thành mẹ rồi.

Thật sự là, quá ức chế!

"Bà Từ, cháu đỡ hơn rồi." Chu Vân đỏ hoe mắt, tủi thân nói, "Chỉ là người hơi yếu. Từ hôm qua đến giờ, cháu chưa có gì vào bụng, người không chịu nổi, không nói chuyện với bà nữa, cháu ra ngoài mua chút đồ ăn."

"Ra ngoài mua đồ ăn? Nhà này không có ai nấu cơm à?" Bà Từ ngạc nhiên, người ta ốm rồi, mà không có ai nấu cơm, bưng nước cho à?

Chu Vân cười khổ, "Đều tại cháu bình thường chiều con cái, chiều đến mức chúng nó chỉ ngồi chơ cơm bưng nước rót, không biết thông cảm cho nỗi khổ của người mẹ như cháu. Đừng nói là trông chờ chúng nó nấu cơm. Chúng nó còn trách cháu không nấu cơm cho chúng nó. Bà Từ, bà nói xem, cháu lấy đâu ra sức mà nấu... khụ khụ..."

Vừa nói, vừa ho mạnh mấy tiếng, sau đó, bước chân loạng choạng đi ra ngoài khu tập thể.

"Mẹ Tiểu Quân." Thấy Chu Vân sắp ngất, dì Vương hàng xóm vội vàng bỏ quần áo trong chậu xuống, chạy đến đỡ cô.

Chu Vân thở dài, "Ôi, cháu không thể xảy ra chuyện gì được, cháu phải ăn cơm, ăn no rồi bệnh mới mau khỏi, mới kiếm được tiền... nuôi gia đình... Tiểu Quân còn cần tiền sính lễ, váy của Tiểu Đan, Tiểu Lỗi..."

Bà Từ đang hâm bánh trên bếp, vội vàng lấy một cái bánh còn nóng đưa cho Chu Vân, "Mẹ Tiểu Quân, đừng quan tâm đến ba đứa con vong ân bội nghĩa đó, mau ăn chút gì lót dạ đi."

Dì Vương cũng tức giận nói, "Đúng vậy, làm mẹ vì chúng nó mà làm việc đến mức ngã bệnh, ba đứa này, không đứa nào hiếu thảo. Mẹ Tiểu Quân, cô thật sự không nên chiều chúng nó nữa..."

"Ừm, ừm." Chu Vân nghe mà nước mắt lưng tròng, dường như cũng thật sự bị đả kích mạnh mẽ bởi chuyện này, cô vừa ăn bánh bà Từ đưa, vừa tủi thân rơi nước mắt, vừa nói với vẻ quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thâp Niên 90: Không Làm Hiền Thê Lương Mẫu Cũng Quá Sướng Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook