[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Chương 18: Quyết Định Rồi
Tô Nhục Oa
10/11/2024
Triệu Hoán Đệ đứng ngẩn người, một khắc sau liền thét lên như bị người ta bóp cổ họng.
“Mày không đi? Mày dựa vào cái gì không đi? Tao nói nhiều lời như vậy đều là nói thừa phải không? Mày muốn làm tao tức chết đúng không? Tao có lỗi với mày chỗ nào mà mày không nghe lời như vậy? Tao đã nói rồi trong nhà khó khăn, nuôi mày lớn như này mày cũng không chịu đỡ đần chút nào? Uổng cho mày còn là chị cả, mày chuẩn bị nhìn tao chết à?”
Triệu Hoán Đệ lúc nào cũng vậy, bà ta cường thế như vậy, cay nghiệt như vậy, lúc mắng con tựa như con là kẻ thù của mình, ánh mắt cay độc đó, đã từng là ác mộng của Nguyên Đường suốt mười năm.
Triệu Hoán Đệ dán sát bên tai Nguyên Đường, đã dơ tay lên đập mấy cái vào lưng Nguyên Đường.
Nguyên Đường bị bà ta đập vào người liền loạng choạng, loại cảm giác đau đớn đã xa cách nhiều năm này, khiến cô nhất thời không phân biệt rõ ranh giới của kiếp này và kiếp trước.
Trong mấy đứa trẻ trong nhà, cô là đứa nghe lời nhất, nhưng lại là đứa bị đánh nhiều nhất.
Nguyên Đống thì không cần phải nói, cậu vốn dĩ chính là cái đuôi của cô, lại thêm sau khi lớn lên thành tích tốt, cho dù xảy ra sai sót gì, Triệu Hoán Đệ cũng cảm thấy là do cô gây nên.
Hai đứa Nguyên Liễu và Nguyên Cần, Nguyên Liễu rất lanh lợi, khi còn rất nhỏ đã biết lúc bị đánh phải chạy, cô bé vừa chạy thì Triệu Hoán Đệ đã không đuổi kịp nên không đánh được, đợi khi cô bé trở về, cơn giận của Triệu Hoán Đệ cũng nguôi bớt rồi, nhiều nhất là mắng mấy câu.
Nguyên Cần mặc dù thật thà, nhưng cô bé rất có năng lực quan sát, hơn nữa trước khi Nguyên Lương ra đời, cô bé là em nhỏ, đương nhiên bị đánh không nhiều, sau khi Nguyên Lương ra đời, cô bé rất nhanh đã tìm được vị trí của mình – chính là xoay quanh Nguyên Lương, đáp ứng mọi yêu cầu của Nguyên Lương, tự nhiên cũng không phải chịu đánh.
Toàn bộ người trong nhà, chỉ có Nguyên Đường sẽ ngốc nghếch đứng tại chỗ chịu đánh.
Triệu Hoán Đệ đã từng rất ghét bỏ mà nói với người ngoài rằng con gái lớn không thông minh: “Không lanh lợi gì cả, chỉ biết đứng đó như cái chày chọc tôi tức giận.”
Nguyên Đường đứng ở đó, để mặc Triệu Hoán Đệ động tay, nhưng Nguyên Đức Phát nhìn thấy lại kinh hồn bạt vía.
Ông ta vội vàng tiến lên chắn: “Mẹ bọn trẻ từ từ nói chuyện, đừng động tay.”
Triệu Hoán Đệ bị ông ta cản lại, vô cùng uất ức mà lau nước mắt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mày không đi? Mày dựa vào cái gì không đi? Tao nói nhiều lời như vậy đều là nói thừa phải không? Mày muốn làm tao tức chết đúng không? Tao có lỗi với mày chỗ nào mà mày không nghe lời như vậy? Tao đã nói rồi trong nhà khó khăn, nuôi mày lớn như này mày cũng không chịu đỡ đần chút nào? Uổng cho mày còn là chị cả, mày chuẩn bị nhìn tao chết à?”
Triệu Hoán Đệ lúc nào cũng vậy, bà ta cường thế như vậy, cay nghiệt như vậy, lúc mắng con tựa như con là kẻ thù của mình, ánh mắt cay độc đó, đã từng là ác mộng của Nguyên Đường suốt mười năm.
Triệu Hoán Đệ dán sát bên tai Nguyên Đường, đã dơ tay lên đập mấy cái vào lưng Nguyên Đường.
Nguyên Đường bị bà ta đập vào người liền loạng choạng, loại cảm giác đau đớn đã xa cách nhiều năm này, khiến cô nhất thời không phân biệt rõ ranh giới của kiếp này và kiếp trước.
Trong mấy đứa trẻ trong nhà, cô là đứa nghe lời nhất, nhưng lại là đứa bị đánh nhiều nhất.
Nguyên Đống thì không cần phải nói, cậu vốn dĩ chính là cái đuôi của cô, lại thêm sau khi lớn lên thành tích tốt, cho dù xảy ra sai sót gì, Triệu Hoán Đệ cũng cảm thấy là do cô gây nên.
Hai đứa Nguyên Liễu và Nguyên Cần, Nguyên Liễu rất lanh lợi, khi còn rất nhỏ đã biết lúc bị đánh phải chạy, cô bé vừa chạy thì Triệu Hoán Đệ đã không đuổi kịp nên không đánh được, đợi khi cô bé trở về, cơn giận của Triệu Hoán Đệ cũng nguôi bớt rồi, nhiều nhất là mắng mấy câu.
Nguyên Cần mặc dù thật thà, nhưng cô bé rất có năng lực quan sát, hơn nữa trước khi Nguyên Lương ra đời, cô bé là em nhỏ, đương nhiên bị đánh không nhiều, sau khi Nguyên Lương ra đời, cô bé rất nhanh đã tìm được vị trí của mình – chính là xoay quanh Nguyên Lương, đáp ứng mọi yêu cầu của Nguyên Lương, tự nhiên cũng không phải chịu đánh.
Toàn bộ người trong nhà, chỉ có Nguyên Đường sẽ ngốc nghếch đứng tại chỗ chịu đánh.
Triệu Hoán Đệ đã từng rất ghét bỏ mà nói với người ngoài rằng con gái lớn không thông minh: “Không lanh lợi gì cả, chỉ biết đứng đó như cái chày chọc tôi tức giận.”
Nguyên Đường đứng ở đó, để mặc Triệu Hoán Đệ động tay, nhưng Nguyên Đức Phát nhìn thấy lại kinh hồn bạt vía.
Ông ta vội vàng tiến lên chắn: “Mẹ bọn trẻ từ từ nói chuyện, đừng động tay.”
Triệu Hoán Đệ bị ông ta cản lại, vô cùng uất ức mà lau nước mắt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.