[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Chương 23: Trứng Gà
Tô Nhục Oa
10/11/2024
Bà ta nổi giận hết sức: “Mặc kệ nó có đồng ý hay không, ngày mốt phải để nó đi với Vương Mỹ Yêu!”
Bà ta không tin nha đầu này còn có thể lật đổ được trời!
Nguyên Đức Phát cũng không nghĩ được cách nào tốt hơn, nhưng nếu như thật sự làm theo lời Triệu Hoán Đệ nói thì mới là hỏng chuyện.
“Nói gì vậy, bà trói con bé lên xe, nó lớn như vậy rồi chẳng lẽ không biết đường về à? Hoặc nếu con bé chạy luôn không trở về thì bà đi đâu tìm con bé?”
Nguyên Đức Phát mò trong bóng tối tìm được tẩu thuốc của mình, mày mò đi tìm bao diêm. Sau khi châm lửa thì hút mạnh một hơi.
“Tôi thấy Đại Nha cũng không hẳn thật sự không muốn đi làm thuê, có lẽ do quá đau lòng vì mình không thi đỗ, bà lại cứ nổi giận đi tìm con bé không phải... Bà nghe tôi đi, từ ngày mai bắt đầu thuận theo ý con bé, không phải nó thích ăn cái món khoai tây hầm cà tím sao? Ngày mai bà làm cho nó ăn, việc ngoài đồng cũng đừng để nó đi nữa, bảo Đống Tử làm.”
“Hai mẹ con làm gì có thù hận qua đêm, bà cố gắng chiều theo ý con bé, nha đầu này dễ mềm lòng. Trước kia mùa hè con bé bắt được xác ve sầu còn biết mua thuốc mỡ bôi cho bà. Bà cố gắng dỗ con bé một tí là nó đổi ý ngay.”
Triệu Hoán Đệ hờn giận nói: “Đây là chiều cái tính xấu của nó, con gái tầm tuổi này có mấy đứa dám làm loạn như nó, hai đứa ba đứa cũng không dám, tôi trừng mắt một cái đã ngoan ngoãn vâng lời... Còn bảo tôi làm cơm cho nó? Tôi không làm, dựa vào cái gì tôi còn phải đi hạ mình với nó.”
Nguyên Đức Phát gõ tẩu thuốc: “Dựa vào bà là mẹ nó! Dựa vào con trai bà mùa thu còn phải đi học cấp ba!”
Nguyên Đức Phát vừa cáu lên, Triệu Hoán Đệ cũng không dám nói nữa.
Hai người nằm trên giường, rất lâu vẫn chưa có ý định ngủ.
Nguyên Đức Phát nghiêng người, phát hiện Triệu Hoán Đệ vẫn còn tức giận, thở dài một hơi, giọng nói nhẹ đến mức như đang thầm thì.
“Mẹ bọn trẻ, bà đừng vặn người nữa. Nếu như bà chưa nguôi giận thì nghĩ xem...Haiz, chung quy là do chúng ta không có bản lĩnh, không thể chu cấp cho hai đứa. Nếu không mùa thu Đại Nha chắc cũng đi học cấp ba. Đống Tử được hưởng lợi của chị nó, điều này bà phải công nhận. Nếu đã hưởng lợi rồi, thì bà cũng nên đối xử với con tốt một chút.”
Ông ta ngừng lại một chút: “Tôi biết bà oán trách tôi bảo Nha Đầu đọc nhiều sách nên mới sinh ra nhiều tâm tư như vậy, nhưng bà nghĩ xem, lúc đó học cấp hai không phải bà cũng đồng ý sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ta không tin nha đầu này còn có thể lật đổ được trời!
Nguyên Đức Phát cũng không nghĩ được cách nào tốt hơn, nhưng nếu như thật sự làm theo lời Triệu Hoán Đệ nói thì mới là hỏng chuyện.
“Nói gì vậy, bà trói con bé lên xe, nó lớn như vậy rồi chẳng lẽ không biết đường về à? Hoặc nếu con bé chạy luôn không trở về thì bà đi đâu tìm con bé?”
Nguyên Đức Phát mò trong bóng tối tìm được tẩu thuốc của mình, mày mò đi tìm bao diêm. Sau khi châm lửa thì hút mạnh một hơi.
“Tôi thấy Đại Nha cũng không hẳn thật sự không muốn đi làm thuê, có lẽ do quá đau lòng vì mình không thi đỗ, bà lại cứ nổi giận đi tìm con bé không phải... Bà nghe tôi đi, từ ngày mai bắt đầu thuận theo ý con bé, không phải nó thích ăn cái món khoai tây hầm cà tím sao? Ngày mai bà làm cho nó ăn, việc ngoài đồng cũng đừng để nó đi nữa, bảo Đống Tử làm.”
“Hai mẹ con làm gì có thù hận qua đêm, bà cố gắng chiều theo ý con bé, nha đầu này dễ mềm lòng. Trước kia mùa hè con bé bắt được xác ve sầu còn biết mua thuốc mỡ bôi cho bà. Bà cố gắng dỗ con bé một tí là nó đổi ý ngay.”
Triệu Hoán Đệ hờn giận nói: “Đây là chiều cái tính xấu của nó, con gái tầm tuổi này có mấy đứa dám làm loạn như nó, hai đứa ba đứa cũng không dám, tôi trừng mắt một cái đã ngoan ngoãn vâng lời... Còn bảo tôi làm cơm cho nó? Tôi không làm, dựa vào cái gì tôi còn phải đi hạ mình với nó.”
Nguyên Đức Phát gõ tẩu thuốc: “Dựa vào bà là mẹ nó! Dựa vào con trai bà mùa thu còn phải đi học cấp ba!”
Nguyên Đức Phát vừa cáu lên, Triệu Hoán Đệ cũng không dám nói nữa.
Hai người nằm trên giường, rất lâu vẫn chưa có ý định ngủ.
Nguyên Đức Phát nghiêng người, phát hiện Triệu Hoán Đệ vẫn còn tức giận, thở dài một hơi, giọng nói nhẹ đến mức như đang thầm thì.
“Mẹ bọn trẻ, bà đừng vặn người nữa. Nếu như bà chưa nguôi giận thì nghĩ xem...Haiz, chung quy là do chúng ta không có bản lĩnh, không thể chu cấp cho hai đứa. Nếu không mùa thu Đại Nha chắc cũng đi học cấp ba. Đống Tử được hưởng lợi của chị nó, điều này bà phải công nhận. Nếu đã hưởng lợi rồi, thì bà cũng nên đối xử với con tốt một chút.”
Ông ta ngừng lại một chút: “Tôi biết bà oán trách tôi bảo Nha Đầu đọc nhiều sách nên mới sinh ra nhiều tâm tư như vậy, nhưng bà nghĩ xem, lúc đó học cấp hai không phải bà cũng đồng ý sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.