[Thập Niên 90] Một Chiêu Đệ Trọng Sinh
Chương 38: Hai Chị Em (2)
Dục Hỏa Tiểu Hùng Miêu
20/12/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô tính toán rất nhanh, bây giờ cách tết âm lịch vẫn còn sớm, tốt hơn là nên đến trường đại học để kinh doanh nhỏ, có lẽ cô có thể bán buôn một số ruy băng và ren từ nhà máy mà chị hai đang làm, làm nó thành một số phụ kiện nhỏ như kẹp tóc để bán cho ký túc xá nữ.
"Chị hai, xưởng may của chị còn bán vải vụn và vải ren không?"
"Tất nhiên là có rồi! Còn tùy vào loại vải mà em muốn mua nữa. Hình như đều được tính theo cân. Ngoài ra còn có rất nhiều gấm, ruy băng và ren không thể sử dụng hết."
"Em muốn làm những phụ kiện nhỏ như kẹp tóc và bán chúng cho ký túc xá nữ ở trường đại học! Chị nghĩ sao?"
“Trường đại học?” Cải Phượng giật mình: “Ở đâu?"
Sau đó Tống Chiêu Đệ mới nhớ ra rằng Khu đô thị Đại học của Thành phố G chỉ mới được xây dựng vào năm 2003, lúc này trường đại học căn bản còn chưa xuất hiện!
Cô thật ngốc mà: "À, là trung học! Kỳ nghỉ tiếp theo của chị là khi nào?"
Thu Phượng thấy hai cô em đang cao hứng bàn cách kiếm tiền, nhưng không đề cập đến chuyện về quê ăn Tết với ba mẹ, chị liền nổi nóng: "Hai người còn nói hăng say như thế! Mấy đứa không về nhà ăn Tết, chị biết nói thế nào với bố mẹ chứ?"
Cải Phượng bĩu môi: "Hừ, chị chỉ muốn giải thích với bố mẹ thôi chứ gì, chị có bao giờ từng nghĩ chúng ta là về ăn Tết hay về làm osin cho nhà đó không?”
Càng nói, cô ấy càng tức giận: "Dù ở nhà máy có mệt thế nào đi nữa thì vẫn có thời gian thay ca! Sau giờ làm việc được ăn ngon uống no, không ai quản việc của mình, tắm rửa xong còn có thể xem TV một lúc. Về nhà? Về nhà là để phục vụ cha mẹ và Tiểu Bảo. Năm ngoái, tết âm lịch lạnh như vậy, cả hai chị em chỉ ở nhà vài hôm, kết quả là bị mẹ la mắng cho một trận, mẹ "để dành" một đống chăn bông và quần áo bẩn để chờ chúng ta về giặt, tay của hai tụi mình đều nứt da hết cả, chị quên hết rồi sao? Nói thật với chị, tay bị nứt đến như thế, em đã hạ quyết tâm rằng ai thích về gia đình đó thì về, còn em, dù thế nào em cũng không về! ”
Khi Thu Phượng nghe thấy điều này, chị ấy dường như nhớ lại cảm giác da tê buốt và đau nhức, chị chỉ xoa xoa lòng bàn tay rồi cúi đầu xuống.
Tống Chiêu Đệ ăn đá đậu đỏ: "Chị ơi, chị không muốn về quê ăn Tết phải không?"
Thu Phượng dùng thìa khuấy đá đậu đỏ, không nói gì.
Mấu chốt lúc này Tống Chiêu Đệ là một người đã nhìn thấu lòng người, làm sao không thấy Thu Phượng đã dao động chứ, cô liền lập tức nói: "Chị cả, nếu bàn bạc với anh Từ, hai người cũng ở lại đi. Chúng ta cùng nhau ra chợ hoa buôn bán nhỏ một chút?"
Cải Phượng cực lực tán thành: “Ừ, tại sao chúng ta không ở lại thành phố G và làm gì đó? Tết âm lịch, các cửa hàng trong thành phố chỉ đóng cửa một ngày vào ngày đầu tiên của năm mới, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đặt hàng ăn Tết. Chỗ nào cũng đều thiếu người, nếu không buôn bán nhỏ chúng ta cũng có thể làm vài việc, hơn nữa còn có tiền lì xì, làm việc vào một ngày tết âm lịch mà ai ai cũng đều nghỉ thì tiền sẽ được mấy trăm tệ đây? Về nhà, không những không kiếm được tiền còn phải đi làm thêm, còn phải chi thêm tiền! Chị sắp lấy chồng rồi, không để dành vốn liếng mà cứ mong đợi bố mẹ chúng ta để dành một ít của hồi môn cho mình sao? Vậy thì cũng chỉ thất vọng hơn mà thôi. Cầm 20.000 tệ về nhà chồng chị có thể làm được việc gì chứ?”
Tống Thu Phượng biết hai em gái mình nói đúng, nhất là sau chuyện của hồi môn này, lòng chị ấy bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trước đây chị ấy rất nghe lời bố mẹ, mỗi tháng chỉ giữ cho mình 100 tệ rồi gửi hết phần còn lại về nhà, mãi đến năm ngoái cô mới phát hiện ra Cải Phượng đã được tăng lương hơn nữa còn giấu diếm cô hơn nửa năm, mơ mơ hồ nghĩ lại, cúng đúng, chị ấy có nên giống như Cải Phượng, "lòng dạ hẹp hòi", giữ cho mình một chút tiền riêng?
Cô tính toán rất nhanh, bây giờ cách tết âm lịch vẫn còn sớm, tốt hơn là nên đến trường đại học để kinh doanh nhỏ, có lẽ cô có thể bán buôn một số ruy băng và ren từ nhà máy mà chị hai đang làm, làm nó thành một số phụ kiện nhỏ như kẹp tóc để bán cho ký túc xá nữ.
"Chị hai, xưởng may của chị còn bán vải vụn và vải ren không?"
"Tất nhiên là có rồi! Còn tùy vào loại vải mà em muốn mua nữa. Hình như đều được tính theo cân. Ngoài ra còn có rất nhiều gấm, ruy băng và ren không thể sử dụng hết."
"Em muốn làm những phụ kiện nhỏ như kẹp tóc và bán chúng cho ký túc xá nữ ở trường đại học! Chị nghĩ sao?"
“Trường đại học?” Cải Phượng giật mình: “Ở đâu?"
Sau đó Tống Chiêu Đệ mới nhớ ra rằng Khu đô thị Đại học của Thành phố G chỉ mới được xây dựng vào năm 2003, lúc này trường đại học căn bản còn chưa xuất hiện!
Cô thật ngốc mà: "À, là trung học! Kỳ nghỉ tiếp theo của chị là khi nào?"
Thu Phượng thấy hai cô em đang cao hứng bàn cách kiếm tiền, nhưng không đề cập đến chuyện về quê ăn Tết với ba mẹ, chị liền nổi nóng: "Hai người còn nói hăng say như thế! Mấy đứa không về nhà ăn Tết, chị biết nói thế nào với bố mẹ chứ?"
Cải Phượng bĩu môi: "Hừ, chị chỉ muốn giải thích với bố mẹ thôi chứ gì, chị có bao giờ từng nghĩ chúng ta là về ăn Tết hay về làm osin cho nhà đó không?”
Càng nói, cô ấy càng tức giận: "Dù ở nhà máy có mệt thế nào đi nữa thì vẫn có thời gian thay ca! Sau giờ làm việc được ăn ngon uống no, không ai quản việc của mình, tắm rửa xong còn có thể xem TV một lúc. Về nhà? Về nhà là để phục vụ cha mẹ và Tiểu Bảo. Năm ngoái, tết âm lịch lạnh như vậy, cả hai chị em chỉ ở nhà vài hôm, kết quả là bị mẹ la mắng cho một trận, mẹ "để dành" một đống chăn bông và quần áo bẩn để chờ chúng ta về giặt, tay của hai tụi mình đều nứt da hết cả, chị quên hết rồi sao? Nói thật với chị, tay bị nứt đến như thế, em đã hạ quyết tâm rằng ai thích về gia đình đó thì về, còn em, dù thế nào em cũng không về! ”
Khi Thu Phượng nghe thấy điều này, chị ấy dường như nhớ lại cảm giác da tê buốt và đau nhức, chị chỉ xoa xoa lòng bàn tay rồi cúi đầu xuống.
Tống Chiêu Đệ ăn đá đậu đỏ: "Chị ơi, chị không muốn về quê ăn Tết phải không?"
Thu Phượng dùng thìa khuấy đá đậu đỏ, không nói gì.
Mấu chốt lúc này Tống Chiêu Đệ là một người đã nhìn thấu lòng người, làm sao không thấy Thu Phượng đã dao động chứ, cô liền lập tức nói: "Chị cả, nếu bàn bạc với anh Từ, hai người cũng ở lại đi. Chúng ta cùng nhau ra chợ hoa buôn bán nhỏ một chút?"
Cải Phượng cực lực tán thành: “Ừ, tại sao chúng ta không ở lại thành phố G và làm gì đó? Tết âm lịch, các cửa hàng trong thành phố chỉ đóng cửa một ngày vào ngày đầu tiên của năm mới, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đặt hàng ăn Tết. Chỗ nào cũng đều thiếu người, nếu không buôn bán nhỏ chúng ta cũng có thể làm vài việc, hơn nữa còn có tiền lì xì, làm việc vào một ngày tết âm lịch mà ai ai cũng đều nghỉ thì tiền sẽ được mấy trăm tệ đây? Về nhà, không những không kiếm được tiền còn phải đi làm thêm, còn phải chi thêm tiền! Chị sắp lấy chồng rồi, không để dành vốn liếng mà cứ mong đợi bố mẹ chúng ta để dành một ít của hồi môn cho mình sao? Vậy thì cũng chỉ thất vọng hơn mà thôi. Cầm 20.000 tệ về nhà chồng chị có thể làm được việc gì chứ?”
Tống Thu Phượng biết hai em gái mình nói đúng, nhất là sau chuyện của hồi môn này, lòng chị ấy bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trước đây chị ấy rất nghe lời bố mẹ, mỗi tháng chỉ giữ cho mình 100 tệ rồi gửi hết phần còn lại về nhà, mãi đến năm ngoái cô mới phát hiện ra Cải Phượng đã được tăng lương hơn nữa còn giấu diếm cô hơn nửa năm, mơ mơ hồ nghĩ lại, cúng đúng, chị ấy có nên giống như Cải Phượng, "lòng dạ hẹp hòi", giữ cho mình một chút tiền riêng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.