[Thập Niên 90] Một Chiêu Đệ Trọng Sinh
Chương 19: Viên Bánh Tròn Ngọt Và Mặn (2)
Dục Hỏa Tiểu Hùng Miêu
20/12/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Chiêu Đệ tâm tình phức tạp nhìn cậu, cậu ta mới mười bốn mười lăm tuổi, còn có thể thay đổi được chứ?
“Tiểu Bảo, em có biết chị cả về lần này làm gì không?"
"Sắp kết hôn với Đại ca Từ."
“Vậy em nghĩ xem, người của Từ gia tới nhà ta, nhìn thấy nhà chúng ta khắp nơi trong sân đều là nước bẩn, vừa dơ vừa thúi, sẽ nghĩ như thế nào?” Tống Chiêu Đệ trét xi măng lên các khớp gạch: “Em đi qua nhà của Lý Á Cầm với Triệu Xuân Miêu, xem sân của nhà họ như thế nào?”
Tống Gia Bảo đỏ mặt.
Tống Chiêu Đệ đứng dậy vỗ bùn trên tay: “Nếu em đã hiểu được, cơm nước xong xuôi thì cùng chị tháo cửa sổ phòng bếp xuống rồi mang ra sông rửa sạch sạch sẽ.”
“Vâng.” Tống Gia Bảo ngây ngốc lên tiếng.
Hai ngày sau, chị cả Thu Phượng đến nhà. Đi cùng với cô ta là một thanh niên mày rậm mắt to khỏe mạnh. Đây chính là Từ Sơn Bình, chồng của chị cả.
Đây là lần đầu tiên Từ Sơn Bình đến nhà, những người thân trong gia đình anh ấy đều đến từ sáng sớm, mặc dù phân nhà, nhưng nhà cũ của Tống gia cùng nhà của Tống Đại Minh ở trên cùng một con phố, chỉ cách nhau năm sáu căn, đám người tới nhà Tống Đại Minh ngồi trước, lại cùng nhau đi đến nhà cũ của Tống gia để thăm bà nội Tống, thể hiện sự tôn trọng.
Ba mẹ của Từ Sơn Bình kỳ thật không quá hài lòng với cuộc hôn nhân này, thôn Từ Hà cách thôn Tống Lý không đến nghìn mét, vì vậy rất dễ dàng có thể thăm dò được gia cảnh của cô gái là như thế nào: Tống Thu Phượng là con cả trong gia đình, ba mẹ đều là người lười biếng, chưa đến bốn mươi đã không đi làm việc, còn ruộng trong nhà thì đem cho mướn, toàn bộ nhờ hai đứa con gái làm công nuôi.
Ai lại muốn để cho con trai mình gọi người không có tiền đồ này là bố là mẹ?
Nhưng hôm nay vừa tới cửa đã thấy cái sân nhỏ của nhà họ Tống sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp, bên cạnh chuồng heo còn xây bồn hoa, góc kia còn có hai cây lựu cao lớn, nở ra những bông hoa hồng hồng để kết quả, ba mẹ Từ gia đã lập tức cảm thấy đó là một điềm lành.
Lại nhìn em trai em gái của Tống Thu Phượng, đều là nam thanh nữ tú với khuôn mặt trái xoan trắng nõn cân đối, lông mày cong cong, mắt phượng mũi cao.
Xét về ngoại hình thì những đứa trẻ nhà họ Tống này thực sự rất ưa nhìn, nhất là em vợ tương lai này, ngoại trừ hơi gầy, tướng mạo tìm không ra một điểm trừ.
Mẹ Từ nhìn Tống Gia Bảo, trong lòng lại hài lòng mấy phần, người ta đều nói cháu trai giống cậu, tương lai Thu Phượng sinh cho Từ gia bọn họ dù là gái hay trai bộ dáng chắc chắn sẽ không chênh lệch.
Thu Phượng vẫn chưa biết mình đã lấy được điểm trong lòng mẹ chồng tương lai như thế nào, khẽ hỏi cô em gái: "Nhà chúng ta đã được sửa lại sao? Nhưng chị không nhìn ra được chỗ nào khác biệt."
Thay đổi chỗ nào? Chỉ rửa cho sạch sẽ thôi! Cửa sổ đổi từ màu đen trở lại màu xanh lá cây, song cửa đổi thành màu đỏ, cỏ dại rác rưởi đều dọn hết ra ngoài, cũng có thay đổi gì đâu.
Cuộc hôn nhân này được hai bên gia đình chấp thuận trong êm đẹp.
Ba ngày sau chính là ngày tốt, nhà trai sẽ đưa họ hàng chính thức đến nhà gái để đưa lễ hỏi, còn nhà gái thì sắp xếp tiệc rượu.
Tiệc rượu đính hôn nhất định phải có các loại bánh viên tròn, ngụ ý đôi vợ chồng trẻ trong tương lai sẽ có cuộc sống mỹ mãn, mấy loại bánh viên tròn này có rất nhiều, ngọt hay mặn cũng đều có.
Loại ngọt chính là làm từ khoai lang thêm gạo nếp, còn loại mặn được làm từ sợi củ cải, bã dầu, đậu hũ cùng thịt băm.
Tống Chiêu Đệ đang ngồi dưới mái hiên cắt thịt và củ cải cho nhân bánh: “Chị, chị phải hỏi trước, có phải lễ hỏi mà anh rể chuẩn bị là do anh ấy làm việc mấy năm qua kiếm được không, hay là vay mượn từ gia đình. Cẩn thận chị vừa gả đi đã nợ tiền, anh ta chẳng những không tốn một đồng mà còn được một cô vợ trẻ.”
Tống Chiêu Đệ tâm tình phức tạp nhìn cậu, cậu ta mới mười bốn mười lăm tuổi, còn có thể thay đổi được chứ?
“Tiểu Bảo, em có biết chị cả về lần này làm gì không?"
"Sắp kết hôn với Đại ca Từ."
“Vậy em nghĩ xem, người của Từ gia tới nhà ta, nhìn thấy nhà chúng ta khắp nơi trong sân đều là nước bẩn, vừa dơ vừa thúi, sẽ nghĩ như thế nào?” Tống Chiêu Đệ trét xi măng lên các khớp gạch: “Em đi qua nhà của Lý Á Cầm với Triệu Xuân Miêu, xem sân của nhà họ như thế nào?”
Tống Gia Bảo đỏ mặt.
Tống Chiêu Đệ đứng dậy vỗ bùn trên tay: “Nếu em đã hiểu được, cơm nước xong xuôi thì cùng chị tháo cửa sổ phòng bếp xuống rồi mang ra sông rửa sạch sạch sẽ.”
“Vâng.” Tống Gia Bảo ngây ngốc lên tiếng.
Hai ngày sau, chị cả Thu Phượng đến nhà. Đi cùng với cô ta là một thanh niên mày rậm mắt to khỏe mạnh. Đây chính là Từ Sơn Bình, chồng của chị cả.
Đây là lần đầu tiên Từ Sơn Bình đến nhà, những người thân trong gia đình anh ấy đều đến từ sáng sớm, mặc dù phân nhà, nhưng nhà cũ của Tống gia cùng nhà của Tống Đại Minh ở trên cùng một con phố, chỉ cách nhau năm sáu căn, đám người tới nhà Tống Đại Minh ngồi trước, lại cùng nhau đi đến nhà cũ của Tống gia để thăm bà nội Tống, thể hiện sự tôn trọng.
Ba mẹ của Từ Sơn Bình kỳ thật không quá hài lòng với cuộc hôn nhân này, thôn Từ Hà cách thôn Tống Lý không đến nghìn mét, vì vậy rất dễ dàng có thể thăm dò được gia cảnh của cô gái là như thế nào: Tống Thu Phượng là con cả trong gia đình, ba mẹ đều là người lười biếng, chưa đến bốn mươi đã không đi làm việc, còn ruộng trong nhà thì đem cho mướn, toàn bộ nhờ hai đứa con gái làm công nuôi.
Ai lại muốn để cho con trai mình gọi người không có tiền đồ này là bố là mẹ?
Nhưng hôm nay vừa tới cửa đã thấy cái sân nhỏ của nhà họ Tống sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp, bên cạnh chuồng heo còn xây bồn hoa, góc kia còn có hai cây lựu cao lớn, nở ra những bông hoa hồng hồng để kết quả, ba mẹ Từ gia đã lập tức cảm thấy đó là một điềm lành.
Lại nhìn em trai em gái của Tống Thu Phượng, đều là nam thanh nữ tú với khuôn mặt trái xoan trắng nõn cân đối, lông mày cong cong, mắt phượng mũi cao.
Xét về ngoại hình thì những đứa trẻ nhà họ Tống này thực sự rất ưa nhìn, nhất là em vợ tương lai này, ngoại trừ hơi gầy, tướng mạo tìm không ra một điểm trừ.
Mẹ Từ nhìn Tống Gia Bảo, trong lòng lại hài lòng mấy phần, người ta đều nói cháu trai giống cậu, tương lai Thu Phượng sinh cho Từ gia bọn họ dù là gái hay trai bộ dáng chắc chắn sẽ không chênh lệch.
Thu Phượng vẫn chưa biết mình đã lấy được điểm trong lòng mẹ chồng tương lai như thế nào, khẽ hỏi cô em gái: "Nhà chúng ta đã được sửa lại sao? Nhưng chị không nhìn ra được chỗ nào khác biệt."
Thay đổi chỗ nào? Chỉ rửa cho sạch sẽ thôi! Cửa sổ đổi từ màu đen trở lại màu xanh lá cây, song cửa đổi thành màu đỏ, cỏ dại rác rưởi đều dọn hết ra ngoài, cũng có thay đổi gì đâu.
Cuộc hôn nhân này được hai bên gia đình chấp thuận trong êm đẹp.
Ba ngày sau chính là ngày tốt, nhà trai sẽ đưa họ hàng chính thức đến nhà gái để đưa lễ hỏi, còn nhà gái thì sắp xếp tiệc rượu.
Tiệc rượu đính hôn nhất định phải có các loại bánh viên tròn, ngụ ý đôi vợ chồng trẻ trong tương lai sẽ có cuộc sống mỹ mãn, mấy loại bánh viên tròn này có rất nhiều, ngọt hay mặn cũng đều có.
Loại ngọt chính là làm từ khoai lang thêm gạo nếp, còn loại mặn được làm từ sợi củ cải, bã dầu, đậu hũ cùng thịt băm.
Tống Chiêu Đệ đang ngồi dưới mái hiên cắt thịt và củ cải cho nhân bánh: “Chị, chị phải hỏi trước, có phải lễ hỏi mà anh rể chuẩn bị là do anh ấy làm việc mấy năm qua kiếm được không, hay là vay mượn từ gia đình. Cẩn thận chị vừa gả đi đã nợ tiền, anh ta chẳng những không tốn một đồng mà còn được một cô vợ trẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.