[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 16:
Luân Cảnh
10/11/2024
Nghe Tống Chi nói vậy, Phó Hồng Điệp không khỏi cảnh giác. Cô ấy nhận ra cô gái quấn kín mít đứng trước mặt chính là Tống Chi.
Dù trông Tống Chi như một chú chim cánh cụt ngốc nghếch, nhưng người hiểu biết chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô mặc chiếc áo ấm nhất mùa này - áo phao.
Nếu Phó Hồng Điệp nhớ không nhầm, đó chính là tên của nó.
Nghĩ đến đây, Phó Hồng Điệp cúi mắt xuống. Tống Chi không giống cô ấy. Mặc dù mẹ của Tống Chi mất sớm, nhưng ông ngoại cô là một thiếu tướng có nhiều chiến công hiển hách, còn bố cô lại là giám đốc của một nhà máy thép.
Tống Chi là đứa con chuẩn mực của một gia đình chính trực và danh giá.
Còn cô ấy, dù xuất thân cũng từ khu tập thể, nhưng vì gia đình lụn bại, cô ấy chỉ có vẻ ngoài là tạm bề thế mà thôi.
Phó Hồng Điệp thực sự không hiểu tại sao một người như Tống Chi lại tìm cô ấy để nói chuyện.
“Đừng đùa nữa.”
Từ khi gia đình gặp biến cố, cô ấy đã hiểu rõ sự lạnh nhạt của lòng người. Dù trong lòng có chút hy vọng, nhưng Phó Hồng Điệp cũng sợ Tống Chi đang đùa cợt mình, nên tỏ ra lạnh nhạt từ chối.
Nghe Phó Hồng Điệp từ chối, Tống Chi cũng không để tâm. Cô không ghét Phó Hồng Điệp, trái lại, còn khá khâm phục cô ấy.
Tống Chi học violin chỉ vì ngày xưa có chút hứng thú với nó, Tống An Sơn yêu chiều con liền nhờ người mua đàn cho cô. Cũng không ngờ vì vậy mà cô được vào Đoàn Văn công.
Ngược lại, Phó Hồng Điệp có niềm đam mê mãnh liệt với violin. Phó Hồng Điệp xuất thân từ một gia đình có truyền thống âm nhạc. Bố mẹ, ông bà, thậm chí cả ông ngoại, bà ngoại đều là những nhạc sĩ nổi tiếng.
Trong môi trường âm nhạc đó, Phó Hồng Điệp sớm thể hiện tài năng thiên bẩm của mình.
Đối với Tống Chi, suất vào Đoàn Văn công này thà để cho một người yêu âm nhạc như Phó Hồng Điệp còn hơn để Tống Noãn Noãn chiếm mất, vì cô cũng không có ý định phát triển lâu dài trong lĩnh vực này.
“Mình không đùa đâu.”
Thấy Phó Hồng Điệp đề phòng, Tống Chi biết rằng giải thích thêm cũng vô ích, liền nắm lấy tay cô ấy.
“Cậu đợi lát nữa sẽ biết mình nói thật hay không.”
Không để Phó Hồng Điệp kịp phản ứng, cô dùng chút sức kéo cô ấy vào phòng nhạc.
Ban đầu, Tống Chi còn sợ sẽ làm phiền các bạn khác đang tập luyện, nhưng không ngờ khi họ vào đến nơi, các bạn đều đang nghỉ giải lao.
Nếu mọi người đang nghỉ ngơi thì giáo viên hẳn cũng đã về phòng nghỉ.
Nghĩ vậy, Tống Chi kéo thẳng Phó Hồng Điệp đến phòng nghỉ của giáo viên dạy violin.
“Đồng chí Tống Chi, cậu định làm gì vậy?”
Ngay từ khi bị kéo đi, Phó Hồng Điệp đã mơ hồ không hiểu Tống Chi có ý định gì.
“Đi theo mình.”
Rất nhanh, cả hai đã đến trước giáo viên dạy violin. Nghe xong lời Tống Chi, giáo viên cũng ngạc nhiên không kém.
“Đồng chí Tống Chi, em muốn chuyển nhượng suất vào Đoàn Văn công cho đồng chí Phó Hồng Điệp sao?”
Giáo viên violin sửng sốt.
Dù trông Tống Chi như một chú chim cánh cụt ngốc nghếch, nhưng người hiểu biết chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô mặc chiếc áo ấm nhất mùa này - áo phao.
Nếu Phó Hồng Điệp nhớ không nhầm, đó chính là tên của nó.
Nghĩ đến đây, Phó Hồng Điệp cúi mắt xuống. Tống Chi không giống cô ấy. Mặc dù mẹ của Tống Chi mất sớm, nhưng ông ngoại cô là một thiếu tướng có nhiều chiến công hiển hách, còn bố cô lại là giám đốc của một nhà máy thép.
Tống Chi là đứa con chuẩn mực của một gia đình chính trực và danh giá.
Còn cô ấy, dù xuất thân cũng từ khu tập thể, nhưng vì gia đình lụn bại, cô ấy chỉ có vẻ ngoài là tạm bề thế mà thôi.
Phó Hồng Điệp thực sự không hiểu tại sao một người như Tống Chi lại tìm cô ấy để nói chuyện.
“Đừng đùa nữa.”
Từ khi gia đình gặp biến cố, cô ấy đã hiểu rõ sự lạnh nhạt của lòng người. Dù trong lòng có chút hy vọng, nhưng Phó Hồng Điệp cũng sợ Tống Chi đang đùa cợt mình, nên tỏ ra lạnh nhạt từ chối.
Nghe Phó Hồng Điệp từ chối, Tống Chi cũng không để tâm. Cô không ghét Phó Hồng Điệp, trái lại, còn khá khâm phục cô ấy.
Tống Chi học violin chỉ vì ngày xưa có chút hứng thú với nó, Tống An Sơn yêu chiều con liền nhờ người mua đàn cho cô. Cũng không ngờ vì vậy mà cô được vào Đoàn Văn công.
Ngược lại, Phó Hồng Điệp có niềm đam mê mãnh liệt với violin. Phó Hồng Điệp xuất thân từ một gia đình có truyền thống âm nhạc. Bố mẹ, ông bà, thậm chí cả ông ngoại, bà ngoại đều là những nhạc sĩ nổi tiếng.
Trong môi trường âm nhạc đó, Phó Hồng Điệp sớm thể hiện tài năng thiên bẩm của mình.
Đối với Tống Chi, suất vào Đoàn Văn công này thà để cho một người yêu âm nhạc như Phó Hồng Điệp còn hơn để Tống Noãn Noãn chiếm mất, vì cô cũng không có ý định phát triển lâu dài trong lĩnh vực này.
“Mình không đùa đâu.”
Thấy Phó Hồng Điệp đề phòng, Tống Chi biết rằng giải thích thêm cũng vô ích, liền nắm lấy tay cô ấy.
“Cậu đợi lát nữa sẽ biết mình nói thật hay không.”
Không để Phó Hồng Điệp kịp phản ứng, cô dùng chút sức kéo cô ấy vào phòng nhạc.
Ban đầu, Tống Chi còn sợ sẽ làm phiền các bạn khác đang tập luyện, nhưng không ngờ khi họ vào đến nơi, các bạn đều đang nghỉ giải lao.
Nếu mọi người đang nghỉ ngơi thì giáo viên hẳn cũng đã về phòng nghỉ.
Nghĩ vậy, Tống Chi kéo thẳng Phó Hồng Điệp đến phòng nghỉ của giáo viên dạy violin.
“Đồng chí Tống Chi, cậu định làm gì vậy?”
Ngay từ khi bị kéo đi, Phó Hồng Điệp đã mơ hồ không hiểu Tống Chi có ý định gì.
“Đi theo mình.”
Rất nhanh, cả hai đã đến trước giáo viên dạy violin. Nghe xong lời Tống Chi, giáo viên cũng ngạc nhiên không kém.
“Đồng chí Tống Chi, em muốn chuyển nhượng suất vào Đoàn Văn công cho đồng chí Phó Hồng Điệp sao?”
Giáo viên violin sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.