[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 41:
Luân Cảnh
10/11/2024
Tống Chi được phân công khu đất rộng cỡ sân bóng rổ, đây là phần cô phải hoàn thành trước khi mặt trời lặn.
Thời này, chỉ cần đội trưởng giao việc xong, mọi người tự làm là được. Ít ai giám sát, vì ai cũng phải cố kiếm chút điểm công ít ỏi.
Nhìn cánh đồng bông rộng lớn trước mắt, dù đã chuẩn bị tinh thần, Tống Chi vẫn không khỏi cảm thấy khó khăn.
Cô nhìn quanh, mọi người đều nhận phần đất tương đương. Sau khi nghe đội trưởng phổ biến, ai nấy tập trung vào công việc của mình, không còn thời gian để ý đến ai khác.
Lợi dụng lúc không ai chú ý, Tống Chi lấy từ không gian một đôi găng tay tốt hơn.
Đeo găng tay bảo vệ tay mình, cô cũng lấy khăn quàng quấn chặt quanh mặt.
Vì thời tiết quá lạnh, cô dán lên người nhiều miếng giữ nhiệt ở ngực, lưng, bụng. Nhưng dù vậy, tay và mặt vẫn bị đau nhức ngay lập tức.
Không cần soi gương, Tống Chi cũng biết chắc hẳn đã bị vỏ bông làm xước. Sau một giờ, cô đã kiệt sức.
Tống Chi ngồi phịch xuống đất, mặc kệ hình tượng, ngẫm nghĩ cách ứng phó. Cứ thế này không ổn, nếu tiếp tục làm việc nặng như vậy, chưa nói gì khác việc giữ đứa bé trong bụng cũng là một vấn đề lớn!
Đang suy tính, cô chợt nghe thấy âm thanh sột soạt từ chiếc túi treo trên cây gần đó.
Có thứ gì đó?
Ngẩng đầu lên, cô thấy ba đứa trẻ mặt mũi đen nhẻm đang lục lọi túi của mình. Nhìn chúng chỉ tầm tám, chín tuổi, bẩn thỉu đến nỗi khó phân biệt là nam hay nữ.
“Mấy đứa làm gì đó!”
Tiếng quát của Tống Chi khiến ba đứa trẻ giật mình bỏ chạy, nhưng đứa nhỏ nhất vì quá hoảng sợ mà ngã xuống bờ ruộng, không kịp trốn liền bị Tống Chi ba bước đến tóm gọn.
Hai đứa trẻ còn lại thấy bạn mình bị bắt cũng đứng không xa, lo lắng nhìn.
Đứa trẻ bị bắt mặt mũi tái nhợt, run rẩy van xin không ngừng.
“Em không cố ý đâu, xin chị tha cho em, xin chị…”
Nghe tiếng nói, Tống Chi thoáng ngỡ ngàng. Ban đầu cô tưởng là một cậu bé, không ngờ lại là một cô bé.
Biết là con gái, Tống Chi liền đưa mắt quan sát cô bé từ trên xuống dưới.
Cô bé trước mặt có khuôn mặt đen nhẻm, gầy gò, trông chỉ chừng năm, sáu tuổi. Mái tóc khô vàng, lưa thưa, dấu hiệu rõ ràng của việc thiếu dinh dưỡng.
Tống Chi hiểu rằng trong thời buổi này, nhiều người phải sống trong cảnh khó khăn. Nhưng chưa từng gặp ai gầy trơ xương như cô bé này.
Là người trưởng thành, lại đã trải qua hai kiếp người, Tống Chi cũng không muốn làm khó lũ trẻ, chỉ cau mày hỏi: “Tại sao lại phải đi ăn trộm? Người lớn trong nhà đâu?”
Cô bé vội đáp: “Bố mẹ em đều đã mất, trong nhà chẳng còn người lớn nào cả.”
Nghe vậy, Tống Chi càng nhíu mày sâu hơn. Hai đứa nhóc còn lại thấy vậy sợ đến mức mặt tái mét.
Xuất thân của chúng vốn không tốt, nếu còn bị bắt vì ăn trộm chắc chắn sẽ bị phê bình trước đội.
Nhìn thấy Tống Chi có vẻ dữ dằn, dù sợ hãi, hai cậu bé sinh đôi vẫn run rẩy bước tới, quỳ xuống đất.
Thời này, chỉ cần đội trưởng giao việc xong, mọi người tự làm là được. Ít ai giám sát, vì ai cũng phải cố kiếm chút điểm công ít ỏi.
Nhìn cánh đồng bông rộng lớn trước mắt, dù đã chuẩn bị tinh thần, Tống Chi vẫn không khỏi cảm thấy khó khăn.
Cô nhìn quanh, mọi người đều nhận phần đất tương đương. Sau khi nghe đội trưởng phổ biến, ai nấy tập trung vào công việc của mình, không còn thời gian để ý đến ai khác.
Lợi dụng lúc không ai chú ý, Tống Chi lấy từ không gian một đôi găng tay tốt hơn.
Đeo găng tay bảo vệ tay mình, cô cũng lấy khăn quàng quấn chặt quanh mặt.
Vì thời tiết quá lạnh, cô dán lên người nhiều miếng giữ nhiệt ở ngực, lưng, bụng. Nhưng dù vậy, tay và mặt vẫn bị đau nhức ngay lập tức.
Không cần soi gương, Tống Chi cũng biết chắc hẳn đã bị vỏ bông làm xước. Sau một giờ, cô đã kiệt sức.
Tống Chi ngồi phịch xuống đất, mặc kệ hình tượng, ngẫm nghĩ cách ứng phó. Cứ thế này không ổn, nếu tiếp tục làm việc nặng như vậy, chưa nói gì khác việc giữ đứa bé trong bụng cũng là một vấn đề lớn!
Đang suy tính, cô chợt nghe thấy âm thanh sột soạt từ chiếc túi treo trên cây gần đó.
Có thứ gì đó?
Ngẩng đầu lên, cô thấy ba đứa trẻ mặt mũi đen nhẻm đang lục lọi túi của mình. Nhìn chúng chỉ tầm tám, chín tuổi, bẩn thỉu đến nỗi khó phân biệt là nam hay nữ.
“Mấy đứa làm gì đó!”
Tiếng quát của Tống Chi khiến ba đứa trẻ giật mình bỏ chạy, nhưng đứa nhỏ nhất vì quá hoảng sợ mà ngã xuống bờ ruộng, không kịp trốn liền bị Tống Chi ba bước đến tóm gọn.
Hai đứa trẻ còn lại thấy bạn mình bị bắt cũng đứng không xa, lo lắng nhìn.
Đứa trẻ bị bắt mặt mũi tái nhợt, run rẩy van xin không ngừng.
“Em không cố ý đâu, xin chị tha cho em, xin chị…”
Nghe tiếng nói, Tống Chi thoáng ngỡ ngàng. Ban đầu cô tưởng là một cậu bé, không ngờ lại là một cô bé.
Biết là con gái, Tống Chi liền đưa mắt quan sát cô bé từ trên xuống dưới.
Cô bé trước mặt có khuôn mặt đen nhẻm, gầy gò, trông chỉ chừng năm, sáu tuổi. Mái tóc khô vàng, lưa thưa, dấu hiệu rõ ràng của việc thiếu dinh dưỡng.
Tống Chi hiểu rằng trong thời buổi này, nhiều người phải sống trong cảnh khó khăn. Nhưng chưa từng gặp ai gầy trơ xương như cô bé này.
Là người trưởng thành, lại đã trải qua hai kiếp người, Tống Chi cũng không muốn làm khó lũ trẻ, chỉ cau mày hỏi: “Tại sao lại phải đi ăn trộm? Người lớn trong nhà đâu?”
Cô bé vội đáp: “Bố mẹ em đều đã mất, trong nhà chẳng còn người lớn nào cả.”
Nghe vậy, Tống Chi càng nhíu mày sâu hơn. Hai đứa nhóc còn lại thấy vậy sợ đến mức mặt tái mét.
Xuất thân của chúng vốn không tốt, nếu còn bị bắt vì ăn trộm chắc chắn sẽ bị phê bình trước đội.
Nhìn thấy Tống Chi có vẻ dữ dằn, dù sợ hãi, hai cậu bé sinh đôi vẫn run rẩy bước tới, quỳ xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.