[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 47:
Luân Cảnh
10/11/2024
“Đúng ạ, anh Thu tên là Nhiễm Thu.”
Tống Chi cứng đờ thu lại biểu cảm của mình, nhưng bên tai vẫn ù ù. Nhìn ba đứa nhóc như ba củ khoai lấm lem trước mặt, lòng cô bỗng rối bời. Có khi nào “Nhiễm Thu” này là người đó?
“Anh Nhiễm Thu của các em làm gì vậy?”
“Anh Thu giỏi lắm! Anh ấy là giáo viên dạy văn của trường huyện Phong Xuyên đó!” Nhị Bảo ngẩng đầu, tự hào kể với nét mặt rạng rỡ.
Tống Chi chỉ thấy như sấm nổ giữa trời quang, mặt cô lập tức tối sầm lại.
Quả là trùng hợp đến khó tin.
Để nói tại sao cái tên “Nhiễm Thu” lại khiến cô nhớ lâu đến vậy, thì phải nhắc tới chiếc TV cũ trong khu trung tâm của bệnh viện tâm thần.
Khi rảnh rỗi, cô hay ngồi xem TV để giết thời gian. Lần đó, tình cờ cô xem được một bản tin đặc biệt. Trên bản tin đó, người ta đang xử tử một băng đảng xã hội đen.
Cô nhớ rất rõ, người đứng đầu băng đảng bị xử tử mang tên Nhiễm Thu.
Người đó có ba trợ thủ đắc lực, hai nam một nữ. Bốn người đã gây dựng thế lực khét tiếng trong giới giang hồ, đến nỗi phải huy động cả năm tiểu đoàn cảnh sát đặc nhiệm mới bắt được.
Khi bị tử hình, Nhiễm Thu mới chỉ ba mươi lăm tuổi. Còn ba trợ thủ kia, người trẻ nhất chỉ mới hai mốt tuổi.
Cô nhớ cái tên này sâu sắc cũng bởi hình ảnh đã xuất hiện trên bản tin.
Lão đại của băng đảng xã hội đen đó có một gương mặt hoàn toàn trái ngược với hình ảnh tàn ác mà người ta hay nghĩ đến.
Kẻ đó trông thư sinh, đeo kính gọng vàng, làn da trắng trẻo. Hoàn toàn không giống một tên tội phạm gian ác mà ngược lại, rất giống một người trí thức nho nhã.
Đến giờ, Tống Chi vẫn nhớ rõ từng nét của gương mặt ấy. Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài ôn hòa như ngọc.
Tống Chi trầm ngâm nhìn xuống, ba nhóc trước mặt cao chỉ tới đùi cô. Thật khó tưởng tượng chúng lại chính là những trợ thủ đắc lực của một lão đại xã hội đen trong tương lai.
Càng khó tin hơn khi nhìn vẻ khù khờ của Đại Bảo và Nhị Bảo. Hai đứa còn đang trân trọng ôm chặt chiếc bánh trong lòng, thỉnh thoảng cúi xuống hít một hơi như thưởng thức hương thơm.
Vậy mà sau này lại trở thành hai tay buôn chất cấm khét tiếng, thu hết tiền bảo kê của nửa thành phố, còn là chủ sòng bài lớn nhất nơi đó.
Nhìn Tam Nha bên cạnh, gầy guộc như mèo. Càng khó tưởng tượng cô bé sau này lại trở thành người đứng đầu một tổ chức mại dâm.
Ba đứa nhỏ cảm thấy có điều gì đó lành lạnh trên đầu, ngẩng lên liền thấy vẻ mặt gần như hoảng hốt của Tống Chi.
Ba đứa nhỏ ngây ngô mở to mắt, nhìn Tống Chi đầy vô tội. Không hiểu vì sao gương mặt của chị gái tốt bụng này lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Cả ba nhanh chóng nhận ra trong ánh mắt của Tống Chi dường như có chút không hài lòng, khiến chúng bồn chồn.
Chẳng lẽ do chúng làm việc quá chậm nên chị ấy không vui?
Tống Chi cứng đờ thu lại biểu cảm của mình, nhưng bên tai vẫn ù ù. Nhìn ba đứa nhóc như ba củ khoai lấm lem trước mặt, lòng cô bỗng rối bời. Có khi nào “Nhiễm Thu” này là người đó?
“Anh Nhiễm Thu của các em làm gì vậy?”
“Anh Thu giỏi lắm! Anh ấy là giáo viên dạy văn của trường huyện Phong Xuyên đó!” Nhị Bảo ngẩng đầu, tự hào kể với nét mặt rạng rỡ.
Tống Chi chỉ thấy như sấm nổ giữa trời quang, mặt cô lập tức tối sầm lại.
Quả là trùng hợp đến khó tin.
Để nói tại sao cái tên “Nhiễm Thu” lại khiến cô nhớ lâu đến vậy, thì phải nhắc tới chiếc TV cũ trong khu trung tâm của bệnh viện tâm thần.
Khi rảnh rỗi, cô hay ngồi xem TV để giết thời gian. Lần đó, tình cờ cô xem được một bản tin đặc biệt. Trên bản tin đó, người ta đang xử tử một băng đảng xã hội đen.
Cô nhớ rất rõ, người đứng đầu băng đảng bị xử tử mang tên Nhiễm Thu.
Người đó có ba trợ thủ đắc lực, hai nam một nữ. Bốn người đã gây dựng thế lực khét tiếng trong giới giang hồ, đến nỗi phải huy động cả năm tiểu đoàn cảnh sát đặc nhiệm mới bắt được.
Khi bị tử hình, Nhiễm Thu mới chỉ ba mươi lăm tuổi. Còn ba trợ thủ kia, người trẻ nhất chỉ mới hai mốt tuổi.
Cô nhớ cái tên này sâu sắc cũng bởi hình ảnh đã xuất hiện trên bản tin.
Lão đại của băng đảng xã hội đen đó có một gương mặt hoàn toàn trái ngược với hình ảnh tàn ác mà người ta hay nghĩ đến.
Kẻ đó trông thư sinh, đeo kính gọng vàng, làn da trắng trẻo. Hoàn toàn không giống một tên tội phạm gian ác mà ngược lại, rất giống một người trí thức nho nhã.
Đến giờ, Tống Chi vẫn nhớ rõ từng nét của gương mặt ấy. Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài ôn hòa như ngọc.
Tống Chi trầm ngâm nhìn xuống, ba nhóc trước mặt cao chỉ tới đùi cô. Thật khó tưởng tượng chúng lại chính là những trợ thủ đắc lực của một lão đại xã hội đen trong tương lai.
Càng khó tin hơn khi nhìn vẻ khù khờ của Đại Bảo và Nhị Bảo. Hai đứa còn đang trân trọng ôm chặt chiếc bánh trong lòng, thỉnh thoảng cúi xuống hít một hơi như thưởng thức hương thơm.
Vậy mà sau này lại trở thành hai tay buôn chất cấm khét tiếng, thu hết tiền bảo kê của nửa thành phố, còn là chủ sòng bài lớn nhất nơi đó.
Nhìn Tam Nha bên cạnh, gầy guộc như mèo. Càng khó tưởng tượng cô bé sau này lại trở thành người đứng đầu một tổ chức mại dâm.
Ba đứa nhỏ cảm thấy có điều gì đó lành lạnh trên đầu, ngẩng lên liền thấy vẻ mặt gần như hoảng hốt của Tống Chi.
Ba đứa nhỏ ngây ngô mở to mắt, nhìn Tống Chi đầy vô tội. Không hiểu vì sao gương mặt của chị gái tốt bụng này lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Cả ba nhanh chóng nhận ra trong ánh mắt của Tống Chi dường như có chút không hài lòng, khiến chúng bồn chồn.
Chẳng lẽ do chúng làm việc quá chậm nên chị ấy không vui?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.