[Thập Niên 90] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều
Chương 5:
Luân Cảnh
01/11/2024
“Ba, mẹ, có chuyện gì vậy?” Tống Chi vuốt lại tóc, ngồi xuống giường, tỏ vẻ ngây thơ, tò mò nhìn họ.
Tống Nguyễn Nguyễn nhìn quanh phòng chỉ thấy mỗi mình Tống Chi, tròn mắt ngạc nhiên hỏi: “Chị, anh Hạc đâu rồi? Anh ấy không phải vừa ở trong phòng chị sao?”
Tống Chi cười nhạt nhìn cô: “Đường Quân Hạc sao lại ở trong phòng chị? Em đừng có phá hủy thanh danh của chị, em đang nói linh tinh gì thế?”
“Em…”
Tống Nguyễn Nguyễn khựng lại. Theo phản xạ định tranh luận, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Tống Chi, cô ta bất giác rùng mình, không dám nói gì thêm, chỉ quay sang nhìn Lâm Uyển Như.
Tống Chi chưa hề xảy ra chuyện gì với Đường Quân Hạc, vậy thì suất vào Đoàn Văn công của cô ta phải làm sao đây? Chẳng phải vậy thì cô ta không được vào đoàn nữa sao?
“Tống Chi, Nguyễn Nguyễn không có ý gì đâu.”
So với cô em gái mười tám tuổi, Lâm Uyển Như kinh nghiệm hơn nhiều. Bà ta cười nhẹ nhàng bước vào trấn an Tống Chi, “Nguyễn Nguyễn ở ngoài cửa nghe thấy trong phòng có tiếng đàn ông, chẳng phải sợ con bị kẻ xấu làm tổn hại thanh danh nên mới vội vã gọi ba mẹ con qua đây đỡ đần con sao.”
“Tống Chi à, con cứ yên tâm. Có ba mẹ ở đây, con nói thật cho ba mẹ biết đêm qua trong phòng con có ai không? Ba mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Tống Chi nhìn vẻ mặt dịu dàng đầy quan tâm của Lâm Uyển Như mà trong lòng lại nhớ rất rõ mọi chuyện.
Sau cải cách mở cửa, Tống An Sơn thành lập công ty xây dựng, nhờ chính sách và tư duy nhạy bén mà công ty ngày càng phát triển.
Kết hôn với Lâm Uyển Như xong, ông không sinh thêm con, và Tống Nguyễn Nguyễn là con riêng bà ta mang đến từ cuộc hôn nhân trước.
Vì sợ thiên vị nếu sinh thêm, nên dù bận rộn công việc, Tống An Sơn luôn đối xử với Tống Nguyễn Nguyễn như con ruột, không để cô ta thiếu thốn điều gì.
Khi Tống Chi ở bệnh viện tâm thần, Tống An Sơn thường đến thăm cô, nói rằng công ty phát triển tốt và sau này sẽ giao lại cho cô và Nguyễn Nguyễn.
Nhưng rồi có một ngày, Tống An Sơn phá sản.
Với tư cách là người đại diện pháp lý của công ty, ông bị cơ quan cảnh sát bắt giữ. Tuyệt vọng, ông đã nhảy từ tầng thượng của công ty xuống, và Tống Chi vì đang trong bệnh viện tâm thần mà không thể gặp ông lần cuối.
Cô muốn liên lạc với Lâm Uyển Như, nhưng bà ta cùng Tống Nguyễn Nguyễn đã biến mất, mang theo toàn bộ tài sản của gia đình họ Tống và di sản ông để lại cho cô.
Tống Nguyễn Nguyễn nhìn quanh phòng chỉ thấy mỗi mình Tống Chi, tròn mắt ngạc nhiên hỏi: “Chị, anh Hạc đâu rồi? Anh ấy không phải vừa ở trong phòng chị sao?”
Tống Chi cười nhạt nhìn cô: “Đường Quân Hạc sao lại ở trong phòng chị? Em đừng có phá hủy thanh danh của chị, em đang nói linh tinh gì thế?”
“Em…”
Tống Nguyễn Nguyễn khựng lại. Theo phản xạ định tranh luận, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Tống Chi, cô ta bất giác rùng mình, không dám nói gì thêm, chỉ quay sang nhìn Lâm Uyển Như.
Tống Chi chưa hề xảy ra chuyện gì với Đường Quân Hạc, vậy thì suất vào Đoàn Văn công của cô ta phải làm sao đây? Chẳng phải vậy thì cô ta không được vào đoàn nữa sao?
“Tống Chi, Nguyễn Nguyễn không có ý gì đâu.”
So với cô em gái mười tám tuổi, Lâm Uyển Như kinh nghiệm hơn nhiều. Bà ta cười nhẹ nhàng bước vào trấn an Tống Chi, “Nguyễn Nguyễn ở ngoài cửa nghe thấy trong phòng có tiếng đàn ông, chẳng phải sợ con bị kẻ xấu làm tổn hại thanh danh nên mới vội vã gọi ba mẹ con qua đây đỡ đần con sao.”
“Tống Chi à, con cứ yên tâm. Có ba mẹ ở đây, con nói thật cho ba mẹ biết đêm qua trong phòng con có ai không? Ba mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Tống Chi nhìn vẻ mặt dịu dàng đầy quan tâm của Lâm Uyển Như mà trong lòng lại nhớ rất rõ mọi chuyện.
Sau cải cách mở cửa, Tống An Sơn thành lập công ty xây dựng, nhờ chính sách và tư duy nhạy bén mà công ty ngày càng phát triển.
Kết hôn với Lâm Uyển Như xong, ông không sinh thêm con, và Tống Nguyễn Nguyễn là con riêng bà ta mang đến từ cuộc hôn nhân trước.
Vì sợ thiên vị nếu sinh thêm, nên dù bận rộn công việc, Tống An Sơn luôn đối xử với Tống Nguyễn Nguyễn như con ruột, không để cô ta thiếu thốn điều gì.
Khi Tống Chi ở bệnh viện tâm thần, Tống An Sơn thường đến thăm cô, nói rằng công ty phát triển tốt và sau này sẽ giao lại cho cô và Nguyễn Nguyễn.
Nhưng rồi có một ngày, Tống An Sơn phá sản.
Với tư cách là người đại diện pháp lý của công ty, ông bị cơ quan cảnh sát bắt giữ. Tuyệt vọng, ông đã nhảy từ tầng thượng của công ty xuống, và Tống Chi vì đang trong bệnh viện tâm thần mà không thể gặp ông lần cuối.
Cô muốn liên lạc với Lâm Uyển Như, nhưng bà ta cùng Tống Nguyễn Nguyễn đã biến mất, mang theo toàn bộ tài sản của gia đình họ Tống và di sản ông để lại cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.