Thập Niên 90: Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
Chương 10:
Kỷ Tam Thủy
08/10/2022
Trình Tân thở dài, giọng khàn khàn nói: "Tô Dạng, cha có rất nhiều nỗi khổ tâm..."
"Tôi biết." Tô Dạng cắt ngang lời giải thích không có ý nghĩa của ông ta, cô chỉ muốn kết thúc tất cả những vương vẫn không dứt kia: "Lời tôi muốn nói chỉ nhiêu đó thôi, ông không cần lo lắng, một mình tôi có thể sống khỏe mạnh."
Cô mở cửa xe, nói tiếng "tạm biệt" rồi rời đi. May là chiếc xe cũng không có đuổi theo, trên người cô giống như có một tảng đá đè nặng, làm cho cô không có tâm trạng cãi nhau với ông ta.
Tô Dạng lang thang bên ngoài hồi lâu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi này, đói bụng và giá rét đã trở thành thói quen của thân thể.
Thật ra thì kể từ sau khi ôm Xuân Xuân khóc, Tô Dạng cũng chưa từng khóc thêm lần nào nữa, sắc mặt không có chút sức sống, ngay cả giấy khai tử của mẹ vào hôm nay, cô cũng chỉ vô cảm nhận lấy.
Đi ở trên đường, thật giống như hôm nay là một ngày bình thường, giống như Giang Như Yên vẫn còn sống.
Chợt trông thấy một tiệm bánh sủi cảo, Tô Dạng dừng bước.
Kêu ông chủ lấy cho phần sủi cảo lớn, nhân thịt heo.
Hơi nóng hầm hầm dán lên mặt, làm cho trước mắt có chút mờ. Tô Dạng tháo mắt kính xuống, gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhai.
Cô thích nhất là bánh sủi cảo mà Giang Như Yên làm, hấp nấu rán chiên cái nào cũng ngon miệng, nhân thịt mềm mại, mùi vị rất ngon. Từ lúc cô lên đại học mỗi kì nghỉ về nhà, món ăn đầu tiên nhất định phải là sủi cảo mà mẹ làm.
Tầm mắt của Tô Dạng mông lung, nhai cái sủi cảo trong miệng từng chút một.
Trên bàn ăn mọi ngày, có món gì ngon đều ở trước mặt Đàm Tân Huy, sau đó mới là cô và Xuân Xuân. Hai chị em rất bất bình, Giang Như Yên sẽ trừng mắt, nói đừng ồn ào.
Chờ sau khi Đàm Tân Huy ăn uống no say, Giang Như Yên sẽ hỏi hai chị em muốn ăn cái gì, bà lại đi làm.
"Sủi cảo!"
"Sủi cảo!"
Bọn họ hai miệng một lời, hai mắt nhìn nhau một cái, cả ba đều bật cười.
Miếng bánh sủi cảo trong miệng Tô Dạng bị nhai đến nhỏ vụn, nhưng cô lại không nuốt trôi được.
Cô tự nhủ: "Không phải mùi vị này...sủi cảo của mẹ không phải mùi vị này..."
Bất giác, Tô Dạng sớm đã rơi nước mắt như mưa, thực tại tàn khốc không ngừng nhắc nhở cô__cô không còn mẹ nữa.
Cuối cùng thì sợi dây cung căng chặt kia cũng đứt, Tô Dạng bỏ mặc ánh mắt của người bên cạnh không tiếng động rơi nước mắt.
Mệt mỏi và không chịu ăn uống mấy ngày mấy đêm làm cho thân thể kiệt sức, cô giống như một con chim sẻ, rốt cuộc cũng có một ngày ngã ở xó xỉnh vạn người đi qua nhưng lại không ai để tâm.
Một lần nữa, Tô Dạng mất đi ý thức.
/
Cô lại nằm mơ, lần này không phải hồi ức đầy tình yêu, mà là một mảng đen kịt, mùi vị nước khử trùng dành riêng cho bệnh viện, âm thanh xào xạc của giày bông lê dài trên nền xi măng, tiếng leng keng của y tá đổi túi nước biển...
"Y tá, cô ấy không có chuyện gì chứ? Đã tới trưa rồi, mí mắt cũng không động một cái."
"Anh có sốt ruột với chúng tôi như thế nào cũng không có tác dụng, xương cốt thân thể của cô gái này yếu ớt, cũng không thể ép người ta tỉnh?"
"Được rồi..."
"Cô nhóc, nếu em lại không tỉnh, sẽ đến lượt anh nằm bên cạnh giường em."
"Tôi biết." Tô Dạng cắt ngang lời giải thích không có ý nghĩa của ông ta, cô chỉ muốn kết thúc tất cả những vương vẫn không dứt kia: "Lời tôi muốn nói chỉ nhiêu đó thôi, ông không cần lo lắng, một mình tôi có thể sống khỏe mạnh."
Cô mở cửa xe, nói tiếng "tạm biệt" rồi rời đi. May là chiếc xe cũng không có đuổi theo, trên người cô giống như có một tảng đá đè nặng, làm cho cô không có tâm trạng cãi nhau với ông ta.
Tô Dạng lang thang bên ngoài hồi lâu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi này, đói bụng và giá rét đã trở thành thói quen của thân thể.
Thật ra thì kể từ sau khi ôm Xuân Xuân khóc, Tô Dạng cũng chưa từng khóc thêm lần nào nữa, sắc mặt không có chút sức sống, ngay cả giấy khai tử của mẹ vào hôm nay, cô cũng chỉ vô cảm nhận lấy.
Đi ở trên đường, thật giống như hôm nay là một ngày bình thường, giống như Giang Như Yên vẫn còn sống.
Chợt trông thấy một tiệm bánh sủi cảo, Tô Dạng dừng bước.
Kêu ông chủ lấy cho phần sủi cảo lớn, nhân thịt heo.
Hơi nóng hầm hầm dán lên mặt, làm cho trước mắt có chút mờ. Tô Dạng tháo mắt kính xuống, gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhai.
Cô thích nhất là bánh sủi cảo mà Giang Như Yên làm, hấp nấu rán chiên cái nào cũng ngon miệng, nhân thịt mềm mại, mùi vị rất ngon. Từ lúc cô lên đại học mỗi kì nghỉ về nhà, món ăn đầu tiên nhất định phải là sủi cảo mà mẹ làm.
Tầm mắt của Tô Dạng mông lung, nhai cái sủi cảo trong miệng từng chút một.
Trên bàn ăn mọi ngày, có món gì ngon đều ở trước mặt Đàm Tân Huy, sau đó mới là cô và Xuân Xuân. Hai chị em rất bất bình, Giang Như Yên sẽ trừng mắt, nói đừng ồn ào.
Chờ sau khi Đàm Tân Huy ăn uống no say, Giang Như Yên sẽ hỏi hai chị em muốn ăn cái gì, bà lại đi làm.
"Sủi cảo!"
"Sủi cảo!"
Bọn họ hai miệng một lời, hai mắt nhìn nhau một cái, cả ba đều bật cười.
Miếng bánh sủi cảo trong miệng Tô Dạng bị nhai đến nhỏ vụn, nhưng cô lại không nuốt trôi được.
Cô tự nhủ: "Không phải mùi vị này...sủi cảo của mẹ không phải mùi vị này..."
Bất giác, Tô Dạng sớm đã rơi nước mắt như mưa, thực tại tàn khốc không ngừng nhắc nhở cô__cô không còn mẹ nữa.
Cuối cùng thì sợi dây cung căng chặt kia cũng đứt, Tô Dạng bỏ mặc ánh mắt của người bên cạnh không tiếng động rơi nước mắt.
Mệt mỏi và không chịu ăn uống mấy ngày mấy đêm làm cho thân thể kiệt sức, cô giống như một con chim sẻ, rốt cuộc cũng có một ngày ngã ở xó xỉnh vạn người đi qua nhưng lại không ai để tâm.
Một lần nữa, Tô Dạng mất đi ý thức.
/
Cô lại nằm mơ, lần này không phải hồi ức đầy tình yêu, mà là một mảng đen kịt, mùi vị nước khử trùng dành riêng cho bệnh viện, âm thanh xào xạc của giày bông lê dài trên nền xi măng, tiếng leng keng của y tá đổi túi nước biển...
"Y tá, cô ấy không có chuyện gì chứ? Đã tới trưa rồi, mí mắt cũng không động một cái."
"Anh có sốt ruột với chúng tôi như thế nào cũng không có tác dụng, xương cốt thân thể của cô gái này yếu ớt, cũng không thể ép người ta tỉnh?"
"Được rồi..."
"Cô nhóc, nếu em lại không tỉnh, sẽ đến lượt anh nằm bên cạnh giường em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.