Thập Niên 90: Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
Chương 19:
Kỷ Tam Thủy
14/11/2022
Giang Như Yên cũng nói: "Đúng vậy. Hơn nữa một cô gái không có chỗ đi vào ngày tết, rất đáng thương, chúng ta coi như giúp một chút?"
Nhiều hay ít hơn một công nhân đối với Giang Tiệm Viễn mà nói đều không có gì khác biệt, giữa bạn bè thân thích có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, ví dụ trước kia anh ấy cũng từng cho bạn bè của bạn bè vào xưởng coi như ủng hộ.
Giang Tiệm Viễn chưa bao giờ dây dưa quá nhiều, gật đầu nói: "Được."
Tô Dạng hé ra nụ cười: "Cảm ơn ông chủ!"
Cô vui vẻ, Giang Như Yên cũng vui vẻ, có thể là vui vẻ thay Tô Dạng, cũng có thể là vì lần đầu tiên mình đi tìm anh trai giúp đỡ, anh trai lập tức đồng ý.
"Đúng rồi, hôm nay anh gọi em đến, là có chuyện gì sao?" Giang Như Yên hỏi.
"À" Giang Tiệm Viễn bận rộn quên mất chuyện này, ở trong một đống văn kiện khác lục ra một tờ đơn, nói: "Tháng trước có một thương hiệu tạm thời hủy bỏ đơn đặt hàng, hiện nay ở trong xưởng nhiều hơn một trăm món hàng, đợi lát nữa em hãy tìm mấy người cùng nhau chuyển vào nhà kho."
Vừa nghe số liệu này, Giang Như Yên giật mình: "Một trăm món? Đây không phải lỗ vốn rồi sao?'
Giang Tiệm Viễn ấn mi tâm một cái, rõ ràng là khốn khổ rất lâu, lại không thể làm gì, nói: "Hết cách rồi, người ta là khách hàng lớn, không đắc tội được."
Dưới tình huống bình thường, người lớn nói chuyện trẻ con chớ xen mồm vào là đúng đắn, nhưng bây giờ Tô Dạng và bọn họ đều lớn như vậy, cũng tính là người lớn. Cô đánh hướng, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có thể tự bán quần áo mà?"
Giang Tiệm Viễn nghe được, cảm thấy hơi hứng thú, hỏi ngược lại: "Cô từng bán quần áo rồi?"
"Không có..." Giọng nói của Tô Dạng buồn bực, trả lời cũng trả lời thẳng. Nhưng mẹ đã bán quần áo, cô từng thấy.
Giang Như Yên: "Chủ yếu là chúng ta không có cửa tiệm, muốn bán cũng không bán được a."
Tô Dạng: "Bày hàng trên vỉa hè thì sao?"
Giang Như Yên quay đầu nhìn Giang Tiệm Viễn một cái, thấy anh ấy không có mất kiên nhẫn, mới thở phào nhẹ nhõm. Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng dám lấy loại giọng điệu thương lượng thậm chí là đề nghị này để nói chuyện với anh trai, hễ là anh trai nói, cô ấy làm theo là được. Tô Dạng thật dũng mãnh, đầu óc của cô gái kia có thể so với anh trai đã làm ăn mấy năm.
Cái gọi là con nghé mới sinh không sợ cọp, thực tập sinh mới vào chức là hăng hái nhất, Tô Dạng bước lên một bước nói: "Ông chủ, nếu không thì để tôi thử bán một chút đi?"
“Dù sao để cũng là để, ngộ nhỡ bán được mấy món, còn có thể lấy về chút vốn, đúng không?"
Nhiều hay ít hơn một công nhân đối với Giang Tiệm Viễn mà nói đều không có gì khác biệt, giữa bạn bè thân thích có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, ví dụ trước kia anh ấy cũng từng cho bạn bè của bạn bè vào xưởng coi như ủng hộ.
Giang Tiệm Viễn chưa bao giờ dây dưa quá nhiều, gật đầu nói: "Được."
Tô Dạng hé ra nụ cười: "Cảm ơn ông chủ!"
Cô vui vẻ, Giang Như Yên cũng vui vẻ, có thể là vui vẻ thay Tô Dạng, cũng có thể là vì lần đầu tiên mình đi tìm anh trai giúp đỡ, anh trai lập tức đồng ý.
"Đúng rồi, hôm nay anh gọi em đến, là có chuyện gì sao?" Giang Như Yên hỏi.
"À" Giang Tiệm Viễn bận rộn quên mất chuyện này, ở trong một đống văn kiện khác lục ra một tờ đơn, nói: "Tháng trước có một thương hiệu tạm thời hủy bỏ đơn đặt hàng, hiện nay ở trong xưởng nhiều hơn một trăm món hàng, đợi lát nữa em hãy tìm mấy người cùng nhau chuyển vào nhà kho."
Vừa nghe số liệu này, Giang Như Yên giật mình: "Một trăm món? Đây không phải lỗ vốn rồi sao?'
Giang Tiệm Viễn ấn mi tâm một cái, rõ ràng là khốn khổ rất lâu, lại không thể làm gì, nói: "Hết cách rồi, người ta là khách hàng lớn, không đắc tội được."
Dưới tình huống bình thường, người lớn nói chuyện trẻ con chớ xen mồm vào là đúng đắn, nhưng bây giờ Tô Dạng và bọn họ đều lớn như vậy, cũng tính là người lớn. Cô đánh hướng, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có thể tự bán quần áo mà?"
Giang Tiệm Viễn nghe được, cảm thấy hơi hứng thú, hỏi ngược lại: "Cô từng bán quần áo rồi?"
"Không có..." Giọng nói của Tô Dạng buồn bực, trả lời cũng trả lời thẳng. Nhưng mẹ đã bán quần áo, cô từng thấy.
Giang Như Yên: "Chủ yếu là chúng ta không có cửa tiệm, muốn bán cũng không bán được a."
Tô Dạng: "Bày hàng trên vỉa hè thì sao?"
Giang Như Yên quay đầu nhìn Giang Tiệm Viễn một cái, thấy anh ấy không có mất kiên nhẫn, mới thở phào nhẹ nhõm. Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng dám lấy loại giọng điệu thương lượng thậm chí là đề nghị này để nói chuyện với anh trai, hễ là anh trai nói, cô ấy làm theo là được. Tô Dạng thật dũng mãnh, đầu óc của cô gái kia có thể so với anh trai đã làm ăn mấy năm.
Cái gọi là con nghé mới sinh không sợ cọp, thực tập sinh mới vào chức là hăng hái nhất, Tô Dạng bước lên một bước nói: "Ông chủ, nếu không thì để tôi thử bán một chút đi?"
“Dù sao để cũng là để, ngộ nhỡ bán được mấy món, còn có thể lấy về chút vốn, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.