Thập Niên 90: Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
Chương 1:
Kỷ Tam Thủy
08/10/2022
Tô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.
Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười vừa rơi nước mắt không ngừng, giống như một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.
Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm đó cô mười hai tuổi, cô cũng sử dụng chiêu bỏ nhà ra đi này, nhưng cuối cùng cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.
Mẹ thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã sớm biết. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.
Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc cũng không đáng. Lại cho cô thêm một chút thời gian, nhiều hơn lúc cô mười hai tuổi, để cho cô mãnh liệt đấu tranh với những tủi thân, không cam lòng, để đạt được một cái kết hoà bình, sau đó lại trở về cái nhà đó.
Cô đếm đèn xanh đèn đỏ, nhìn ngã tư đường ngày càng ít xe, lặng lẽ mà chờ tiếng chuông di động trong lòng lòng vang lên.
Cô nghĩ nếu mẹ gọi điện thoại cho cô, cô sẽ cúp máy; nếu lại gọi tiếp, cô lại cúp tiếp; nếu còn gọi điện thoại nữa, thì cô sẽ bắt máy, sau đó về nhà.
Tuy có một chút tùy hứng, nhưng cô thật sự muốn được dỗ.
Màn đêm buông xuống, đèn tín hiệu phủ lên một lớp mơ hồ buồn ngủ, Tô Dạng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thật là hỗn độn. Bầu trời trấn Bách Khê không còn trong lành như trước kia nữa, một ngôi sao cũng không có.
“Reng reng reng……” Tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Tô Dạng khịt khịt mũi, không có xem ngay, cứ để reo lên trong chốc lát. Miệng chu lên, gương mặt dính tràn đầy sự không vui, giống như làm vậy là mẹ có thể nhìn thấy vậy.
Nhưng cô chỉ đang tự mình đa tình mà thôi, không phải là mẹ, là người tư vấn du học gọi tới.
“Alo, bạn học Trình, bạn ngủ chưa?”
“Ừ.” Giọng Tô Dạng hơi nghẹn ngào.
“Là như này, không phải bạn nói hôm nay bạn sẽ trả lời tôi sao, nhưng mà bạn vẫn chưa đến tìm tôi, WeChat cũng không trả lời, tôi lo bạn quên mất, nên tôi nhắc nhở một chút. Bạn và mẹ bạn nói chuyện sao rồi?”
“Ừm……”
“Bạn với mẹ chưa nói xong sao?”
Tô Dạng ấp úng, hốc mắt lại trở nên ướt át, đâu phải là chưa nói xong, vốn dĩ là không có nói.
“Chờ một chút đi.” Cô nói.
“Được rồi, nhưng mà tôi phải nhắc bạn một chút, tốt nhất là chuẩn bị sớm một chút, bên tôi ——”
Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười vừa rơi nước mắt không ngừng, giống như một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.
Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm đó cô mười hai tuổi, cô cũng sử dụng chiêu bỏ nhà ra đi này, nhưng cuối cùng cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.
Mẹ thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã sớm biết. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.
Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc cũng không đáng. Lại cho cô thêm một chút thời gian, nhiều hơn lúc cô mười hai tuổi, để cho cô mãnh liệt đấu tranh với những tủi thân, không cam lòng, để đạt được một cái kết hoà bình, sau đó lại trở về cái nhà đó.
Cô đếm đèn xanh đèn đỏ, nhìn ngã tư đường ngày càng ít xe, lặng lẽ mà chờ tiếng chuông di động trong lòng lòng vang lên.
Cô nghĩ nếu mẹ gọi điện thoại cho cô, cô sẽ cúp máy; nếu lại gọi tiếp, cô lại cúp tiếp; nếu còn gọi điện thoại nữa, thì cô sẽ bắt máy, sau đó về nhà.
Tuy có một chút tùy hứng, nhưng cô thật sự muốn được dỗ.
Màn đêm buông xuống, đèn tín hiệu phủ lên một lớp mơ hồ buồn ngủ, Tô Dạng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thật là hỗn độn. Bầu trời trấn Bách Khê không còn trong lành như trước kia nữa, một ngôi sao cũng không có.
“Reng reng reng……” Tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Tô Dạng khịt khịt mũi, không có xem ngay, cứ để reo lên trong chốc lát. Miệng chu lên, gương mặt dính tràn đầy sự không vui, giống như làm vậy là mẹ có thể nhìn thấy vậy.
Nhưng cô chỉ đang tự mình đa tình mà thôi, không phải là mẹ, là người tư vấn du học gọi tới.
“Alo, bạn học Trình, bạn ngủ chưa?”
“Ừ.” Giọng Tô Dạng hơi nghẹn ngào.
“Là như này, không phải bạn nói hôm nay bạn sẽ trả lời tôi sao, nhưng mà bạn vẫn chưa đến tìm tôi, WeChat cũng không trả lời, tôi lo bạn quên mất, nên tôi nhắc nhở một chút. Bạn và mẹ bạn nói chuyện sao rồi?”
“Ừm……”
“Bạn với mẹ chưa nói xong sao?”
Tô Dạng ấp úng, hốc mắt lại trở nên ướt át, đâu phải là chưa nói xong, vốn dĩ là không có nói.
“Chờ một chút đi.” Cô nói.
“Được rồi, nhưng mà tôi phải nhắc bạn một chút, tốt nhất là chuẩn bị sớm một chút, bên tôi ——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.