Thập Niên 90: Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
Chương 25:
Kỷ Tam Thủy
14/11/2022
"Mọi người đừng chen chúc, mua 5 cái tôi đều giảm 40%, tuyệt đối không nuốt lời! Vừa ý cái nào, đều có thể mặc thử! Chọn xong thì đến chỗ của tôi thanh toán!"
Sau khi đưa ra giá thấp nhất, người trả giá ít đi rồi, bán ra càng nhanh hơn. Tô Dạng liên tục lặp lại động tác đóng quần áo, thu tiền giấy, bận đến đầu đầy mồ hôi, vẫn duy trì hình tượng phục vụ tốt đẹp, không hề ít đi một câu chúc mừng năm mới.
Trên thực tế, cô đã sớm đoán trước được chuyện này, thậm chí mua 5 cái giảm 40% cũng được dày công thiết kế qua.
Chính là muốn làm cho người ta cảm thấy người bán lỗ vốn, bọn họ mới có thể cho là mình được lợi. Đồng thời phải cảm ơn giá bán đắt đỏ trong trung tâm mua sắm của áo khoác lông vũ và áo da, cho các cô một so sánh rõ nét, khiến cô không cần phí nhiều lời, liền làm cho mọi người có phán đoán sơ bộ về giá cả của quần áo.
Ghép đơn là do cô cố ý chỉ ra, thập niên chín mươi làm sao có cái gọi là "Bính đan danh viện" và ghép đơn nhiều, thời đại không có trung tâm mua sắm trực tuyến, người không quen biết cũng không thể mua chung với nhau được.
Hàng tồn kho nhanh chóng giảm bớt, các loại áo khoác lông vũ bán hết sạch, áo da có giá cả hơi cao còn lại một ít, có người muốn ghép đơn nhưng lại không tìm được đồng bọn.
Tô Dạng lại đưa ra gợi ý: "Như vậy đi anh trai, anh để lại cái tên, đợi lát nữa nếu có người thiếu đơn hàng, tôi sẽ đưa các vị tập hợp với nhau, ngày mai anh lại tới xem một chút, nếu tập hợp đủ tôi vẫn giảm giá 40% cho anh như cũ, được không?"
Anh trai kia đồng ý, trước khi anh ta rời đi Tô Dạng còn nói: "Quay về nói với người nhà của anh một chút, ngày mai có thể đưa một người cùng nhau đến!"
Mặt trời ngả về phía tây cũng là lúc kết thúc công việc, ngày đầu tiên các cô thu được thành công lớn. Đếm xong tiền, ban đầu Giang Như Yên không dám tin, sau khi nhận ra thì rất kích động. Số tiền kiếm được chẳng những có thể đền bù tổn thất, mà còn dư rất nhiều.
Giang Như Yên vui vẻ, Tô Dạng cũng vui vẻ.
Tô Dạng đưa toàn bộ tiền cho Giang Như Yên giữ, cô ấy hiển nhiên là muốn giao tiền cho Giang Tiệm Viễn.
Hàng tồn kho có thể bán ra hoàn toàn là chuyện ngoài dự đoán của Giang Tiệm Viễn, anh ấy không thể không nhìn cô gái gọi là Tô Dạng này với ánh mắt khác. Xét thấy các cô có công, anh ấy phát tiền lương cho các cô, còn cho phép Tô Dạng ở trong phòng ở trong xưởng.
Giang Như Yên lấy được tiền lương thì vui mừng khôn xiết, càng bất ngờ là, Tô Dạng đem phần của mình đưa hết cho cô ấy__
Sau khi đưa ra giá thấp nhất, người trả giá ít đi rồi, bán ra càng nhanh hơn. Tô Dạng liên tục lặp lại động tác đóng quần áo, thu tiền giấy, bận đến đầu đầy mồ hôi, vẫn duy trì hình tượng phục vụ tốt đẹp, không hề ít đi một câu chúc mừng năm mới.
Trên thực tế, cô đã sớm đoán trước được chuyện này, thậm chí mua 5 cái giảm 40% cũng được dày công thiết kế qua.
Chính là muốn làm cho người ta cảm thấy người bán lỗ vốn, bọn họ mới có thể cho là mình được lợi. Đồng thời phải cảm ơn giá bán đắt đỏ trong trung tâm mua sắm của áo khoác lông vũ và áo da, cho các cô một so sánh rõ nét, khiến cô không cần phí nhiều lời, liền làm cho mọi người có phán đoán sơ bộ về giá cả của quần áo.
Ghép đơn là do cô cố ý chỉ ra, thập niên chín mươi làm sao có cái gọi là "Bính đan danh viện" và ghép đơn nhiều, thời đại không có trung tâm mua sắm trực tuyến, người không quen biết cũng không thể mua chung với nhau được.
Hàng tồn kho nhanh chóng giảm bớt, các loại áo khoác lông vũ bán hết sạch, áo da có giá cả hơi cao còn lại một ít, có người muốn ghép đơn nhưng lại không tìm được đồng bọn.
Tô Dạng lại đưa ra gợi ý: "Như vậy đi anh trai, anh để lại cái tên, đợi lát nữa nếu có người thiếu đơn hàng, tôi sẽ đưa các vị tập hợp với nhau, ngày mai anh lại tới xem một chút, nếu tập hợp đủ tôi vẫn giảm giá 40% cho anh như cũ, được không?"
Anh trai kia đồng ý, trước khi anh ta rời đi Tô Dạng còn nói: "Quay về nói với người nhà của anh một chút, ngày mai có thể đưa một người cùng nhau đến!"
Mặt trời ngả về phía tây cũng là lúc kết thúc công việc, ngày đầu tiên các cô thu được thành công lớn. Đếm xong tiền, ban đầu Giang Như Yên không dám tin, sau khi nhận ra thì rất kích động. Số tiền kiếm được chẳng những có thể đền bù tổn thất, mà còn dư rất nhiều.
Giang Như Yên vui vẻ, Tô Dạng cũng vui vẻ.
Tô Dạng đưa toàn bộ tiền cho Giang Như Yên giữ, cô ấy hiển nhiên là muốn giao tiền cho Giang Tiệm Viễn.
Hàng tồn kho có thể bán ra hoàn toàn là chuyện ngoài dự đoán của Giang Tiệm Viễn, anh ấy không thể không nhìn cô gái gọi là Tô Dạng này với ánh mắt khác. Xét thấy các cô có công, anh ấy phát tiền lương cho các cô, còn cho phép Tô Dạng ở trong phòng ở trong xưởng.
Giang Như Yên lấy được tiền lương thì vui mừng khôn xiết, càng bất ngờ là, Tô Dạng đem phần của mình đưa hết cho cô ấy__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.