Thập Niên 90: Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
Chương 28:
Kỷ Tam Thủy
14/11/2022
Nhờ Giang Như Yên nửa đêm không ngại vạn dặm đến đây ngủ với cô, tinh thần của Tô Dạng được thoải mái, ngày hôm sau cô rất nghe lời, Giang Như Yên kêu cô làm cái gì thì làm cô làm cái đó.
Quán hai bên vỉa hè phát triển rất tốt, hôm nay Tô Dạng rèn sắt khi còn nóng, đem hàng hóa còn lại đều để lên. Cô nhớ mặt rất nhanh, khi cô thấy một khách hàng quen, tâm trạng cô tốt đến mức có thể nói chuyện với họ một lúc.
Khi rảnh rỗi, Tô Dạng đi qua nhà bên cạnh mua một gói hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa bán quần áo. Bên cạnh Giang Như Yên tình hình trái ngược hoàn toàn với sô, đang cẩn thận sửa sang lại quần áo, có người mặc thử nhưng không mua, cô ấy liền vuốt thẳng những chỗ nhăn lại.
Tô Dạng dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Giang Như Yên sửa quần áo lại gọn gàng ngăn nắp, cô có một chút thích điểm này của Giang Như Yên —— khi mẹ gặp được điều gì không làm được, Giang Như Yên sẽ thoải mái thừa nhận chân tay mình vụng về; gặp việc mẹ biết làm, mẹ nhất định sẽ làm đến mức tốt nhất.
“Tô Dạng!”
Bên cạnh có tiếng gọi kéo lại tầm mắt của Tô Dạng, động tác cắn hạt dưa cũng ngừng lại.
Cô đi ra theo tiếng gọi nhìn xem là ai, ngạc nhiên hỏi: “Ai?! Lê Thận! Thật trùng hợp!”
Là người đầu tiên cô nhìn thấy khi xuyên đến đây, đúng là rất có duyên.
Có một người phụ nữ đi chung với Lê Thận, nếp nhăn mờ mờ trên trán chị ấy chứng minh lớn hơn Lê Thận vài tuổi, chị ấy kéo cánh tay anh, nghe cậu gọi tên Tô Dạng, kinh ngạc nhìn anh một cái.
Đi đến trước quầy hàng, Lê Thận khẽ cười nói: “Thật trùng hợp. Giang Như Yên cũng ở đây à? Hai người lại quen biết nhau.”
Giang Như Yên cũng kinh ngạc khi biết Lê Thận biết Tô Dạng, nhưng cô ấy theo thói quen khách khi với bạn bè, không hỏi trực tiếp, chỉ là nói chuyện theo bình thường: “Tôi và cô ấy cùng nhau giúp anh trai tôi bán quần áo. Cậu đi mua đồ tết với chị cậu hả?”
Lê Thận giơ lên bọc nilon trong tay, không quan tâm mím môi, nói: “Cùng lắm tôi cũng chỉ là sức lao động miễn phí mà thôi.”
Bọn họ mỗi người một câu, trên mặt Tô Dạng hiện lên một tia khiếp sợ, “Hai người lại quen biết nhau” cô thở dài, sống hai mươi năm không nghe mẹ nói qua là có người bạn tên Lê Thận. Thế giới này thật nhỏ bé.
Trong bốn người có lẽ chỉ có Lê Lan là còn nhớ tới phải mua quần áo, vừa chọn kiểu dáng vừa nói với Lê Thận: “Vừa rồi chị còn tự hỏi sao em lại cứ nhìn chỗ này như vậy, còn tưởng em đang xem náo nhiệt, không nghĩ tới là gặp người quen.”
Lê Thận cợt nhả nói: “Cũng có ý muốn xem náo nhiệt.”
Quán hai bên vỉa hè phát triển rất tốt, hôm nay Tô Dạng rèn sắt khi còn nóng, đem hàng hóa còn lại đều để lên. Cô nhớ mặt rất nhanh, khi cô thấy một khách hàng quen, tâm trạng cô tốt đến mức có thể nói chuyện với họ một lúc.
Khi rảnh rỗi, Tô Dạng đi qua nhà bên cạnh mua một gói hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa bán quần áo. Bên cạnh Giang Như Yên tình hình trái ngược hoàn toàn với sô, đang cẩn thận sửa sang lại quần áo, có người mặc thử nhưng không mua, cô ấy liền vuốt thẳng những chỗ nhăn lại.
Tô Dạng dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Giang Như Yên sửa quần áo lại gọn gàng ngăn nắp, cô có một chút thích điểm này của Giang Như Yên —— khi mẹ gặp được điều gì không làm được, Giang Như Yên sẽ thoải mái thừa nhận chân tay mình vụng về; gặp việc mẹ biết làm, mẹ nhất định sẽ làm đến mức tốt nhất.
“Tô Dạng!”
Bên cạnh có tiếng gọi kéo lại tầm mắt của Tô Dạng, động tác cắn hạt dưa cũng ngừng lại.
Cô đi ra theo tiếng gọi nhìn xem là ai, ngạc nhiên hỏi: “Ai?! Lê Thận! Thật trùng hợp!”
Là người đầu tiên cô nhìn thấy khi xuyên đến đây, đúng là rất có duyên.
Có một người phụ nữ đi chung với Lê Thận, nếp nhăn mờ mờ trên trán chị ấy chứng minh lớn hơn Lê Thận vài tuổi, chị ấy kéo cánh tay anh, nghe cậu gọi tên Tô Dạng, kinh ngạc nhìn anh một cái.
Đi đến trước quầy hàng, Lê Thận khẽ cười nói: “Thật trùng hợp. Giang Như Yên cũng ở đây à? Hai người lại quen biết nhau.”
Giang Như Yên cũng kinh ngạc khi biết Lê Thận biết Tô Dạng, nhưng cô ấy theo thói quen khách khi với bạn bè, không hỏi trực tiếp, chỉ là nói chuyện theo bình thường: “Tôi và cô ấy cùng nhau giúp anh trai tôi bán quần áo. Cậu đi mua đồ tết với chị cậu hả?”
Lê Thận giơ lên bọc nilon trong tay, không quan tâm mím môi, nói: “Cùng lắm tôi cũng chỉ là sức lao động miễn phí mà thôi.”
Bọn họ mỗi người một câu, trên mặt Tô Dạng hiện lên một tia khiếp sợ, “Hai người lại quen biết nhau” cô thở dài, sống hai mươi năm không nghe mẹ nói qua là có người bạn tên Lê Thận. Thế giới này thật nhỏ bé.
Trong bốn người có lẽ chỉ có Lê Lan là còn nhớ tới phải mua quần áo, vừa chọn kiểu dáng vừa nói với Lê Thận: “Vừa rồi chị còn tự hỏi sao em lại cứ nhìn chỗ này như vậy, còn tưởng em đang xem náo nhiệt, không nghĩ tới là gặp người quen.”
Lê Thận cợt nhả nói: “Cũng có ý muốn xem náo nhiệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.