Thập Niên 90: Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
Chương 38:
Kỷ Tam Thủy
14/11/2022
Trong suốt hành trình sau đó, Tô Dạng vẫn luôn ủ rũ, cô buồn vì bản thân không có tiền, còn mẹ vẫn luôn hiểu chuyện, vẫn luôn lắc đầu nguầy ngậy, dù khiến cô đau lòng, nhưng cô cũng không thể làm gì được.
Nhưng bây giờ cô có thể, cô có thể kiếm tiền, khiến bà tới làm một người tiêu xài vô độ, Giang Như Yên chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, ánh mắt của Tô Dạng rất cao, cho dù nghe giá là cả trăm ngàn thì mặt cũng không đổi sắc, chỉ cần tìm được cái phù hợp nhất.
Cô đem Giang Như Yên sửa sang lại từ trong ra ngoài, vứt bỏ chiếc áo khoác cồng kềnh cùng quần bông, thay bằng chiếc áo lông dệt kim màu trắng, chiếc váy kẻ sọc xám ôm sát hông, màu đen, Tô Dương chạy khắp trung tâm thương mại mới mua được đôi bốt Martin.
Giang Như Yên thoạt nhìn không quá cổ hủ như vậy, chỉ cần gạt bỏ sự ngượng ngùng và những hành động xấu hổ vô thức là thập toàn thập mỹ. Cô ấy hình như có chút dị ứng với trào lưu, cảm giác bản thân như mặc trang phục diễn, đi trên đường bị mọi người nhìn chằm chằm liền cảm giác không được tự nhiên.
Tô Dạng lại ngược lại, nhân tiện cô cũng mua cho bản thân vài món đồ, mặc quần áo mới vào người liền vô cùng tự tin. Đường đi không chỉ là đường, mà là thảm đỏ.
“Được rồi, cuối cùng chúng ta đi làm tóc.” Tô Dạng tiêu sái mà vẫy vẫy tóc.
Dọc trên đường đi, hành động mà Giang Như Yên làm nhiều nhất chính là lắc đầu, nghe được Tô Dạng còn nói muốn đi làm tóc, liền cự tuyệt: “Tôi cảm thấy đủ rồi, chúng ta không có tiền.”
Trong lòng Tô Dạng hiểu rõ, tiền bán được quần áo cũng đủ để các cô mua được bốn năm bộ giống nhau.
“Mẹ không đành lòng nhìn bộ dáng xinh đẹp này, cuối cùng lại bị hủy bởi một kiểu tóc bình thường đi? Nếu đã thay đổi, thì chúng ta phải thay đổi toàn bộ.”
Giang Như Yên liếc nhìn chiếc đồng hồ trong trung tâm thương mại: “Nhưng không có thời gian nữa, đã 6 giờ rưỡi rồi.”
Tô Dạng vỗ đùi, mới giật mình nhận ra vậy mà mình đã quên mất thời gian, bất đắc dĩ đành không làm tóc nữa.
“Được.” Tô Dạng đưa túi quần áo cho Giang Như Yên, lại nói: “Mẹ ra ngoài tìm xe trước đi, con mua xong món đồ cuối cùng, lập tức tới tìm mẹ.”
“Được.” Tiền để trong túi Giang Như Yên, bà không biết Tô Dạng cần nhiều hay ít, liền đưa toàn bộ túi tiền cho cô.
Tô Dạng chạy thật nhanh lên tầng hai trung tâm thương mại, tìm cửa hàng bán đồ trang điểm mua son môi.
Ở hiện đại, Giang Như Yên và Tô Dạng đều không trang điểm, một người là vì tiếc tiền, một người là không có hứng thú. Không thể phủ nhận, son môi là món đồ trang điểm dễ thể hiện khí sắc nhất, các cô rủ nhau ra ngoài chơi cơ bản đều chỉ dựa vào một thỏi son.
Nhưng bây giờ cô có thể, cô có thể kiếm tiền, khiến bà tới làm một người tiêu xài vô độ, Giang Như Yên chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, ánh mắt của Tô Dạng rất cao, cho dù nghe giá là cả trăm ngàn thì mặt cũng không đổi sắc, chỉ cần tìm được cái phù hợp nhất.
Cô đem Giang Như Yên sửa sang lại từ trong ra ngoài, vứt bỏ chiếc áo khoác cồng kềnh cùng quần bông, thay bằng chiếc áo lông dệt kim màu trắng, chiếc váy kẻ sọc xám ôm sát hông, màu đen, Tô Dương chạy khắp trung tâm thương mại mới mua được đôi bốt Martin.
Giang Như Yên thoạt nhìn không quá cổ hủ như vậy, chỉ cần gạt bỏ sự ngượng ngùng và những hành động xấu hổ vô thức là thập toàn thập mỹ. Cô ấy hình như có chút dị ứng với trào lưu, cảm giác bản thân như mặc trang phục diễn, đi trên đường bị mọi người nhìn chằm chằm liền cảm giác không được tự nhiên.
Tô Dạng lại ngược lại, nhân tiện cô cũng mua cho bản thân vài món đồ, mặc quần áo mới vào người liền vô cùng tự tin. Đường đi không chỉ là đường, mà là thảm đỏ.
“Được rồi, cuối cùng chúng ta đi làm tóc.” Tô Dạng tiêu sái mà vẫy vẫy tóc.
Dọc trên đường đi, hành động mà Giang Như Yên làm nhiều nhất chính là lắc đầu, nghe được Tô Dạng còn nói muốn đi làm tóc, liền cự tuyệt: “Tôi cảm thấy đủ rồi, chúng ta không có tiền.”
Trong lòng Tô Dạng hiểu rõ, tiền bán được quần áo cũng đủ để các cô mua được bốn năm bộ giống nhau.
“Mẹ không đành lòng nhìn bộ dáng xinh đẹp này, cuối cùng lại bị hủy bởi một kiểu tóc bình thường đi? Nếu đã thay đổi, thì chúng ta phải thay đổi toàn bộ.”
Giang Như Yên liếc nhìn chiếc đồng hồ trong trung tâm thương mại: “Nhưng không có thời gian nữa, đã 6 giờ rưỡi rồi.”
Tô Dạng vỗ đùi, mới giật mình nhận ra vậy mà mình đã quên mất thời gian, bất đắc dĩ đành không làm tóc nữa.
“Được.” Tô Dạng đưa túi quần áo cho Giang Như Yên, lại nói: “Mẹ ra ngoài tìm xe trước đi, con mua xong món đồ cuối cùng, lập tức tới tìm mẹ.”
“Được.” Tiền để trong túi Giang Như Yên, bà không biết Tô Dạng cần nhiều hay ít, liền đưa toàn bộ túi tiền cho cô.
Tô Dạng chạy thật nhanh lên tầng hai trung tâm thương mại, tìm cửa hàng bán đồ trang điểm mua son môi.
Ở hiện đại, Giang Như Yên và Tô Dạng đều không trang điểm, một người là vì tiếc tiền, một người là không có hứng thú. Không thể phủ nhận, son môi là món đồ trang điểm dễ thể hiện khí sắc nhất, các cô rủ nhau ra ngoài chơi cơ bản đều chỉ dựa vào một thỏi son.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.