Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Chương 36: Mùi Tanh Của Cá

Hồ Lục Nguyệt

01/10/2024

[Lại có xe đến rồi.]

[Đèn ủy ban thôn sáng rồi.]

[Tối nay đúng là không yên tĩnh.]

[Chị Hoa lại đi bắt trộm trẻ con rồi.]

Gâu! Gâu! Gâu gâu!

Tiếng chó sủa vang lên từng hồi.

[Đứa hay khóc, phiền chết đi được.]

[Hình như ngửi thấy mùi người lạ?]

[Mau bế đứa trẻ trộm được rời khỏi đây đi, có người đến rồi!]

Nghe đến đây, Hạ Mộc Phồn mở mắt ra giơ tay chỉ về hướng có tiếng chó sủa, Hạ Mộc Phồn hỏi lãnh đạo ủy ban thôn: "Đó là xóm nào vậy?"

Chủ nhiệm ủy ban thôn nhìn theo ngón tay cô: "Ồ, đó là xóm Khâu Gia, có ba mươi sáu hộ gia đình, nhà nào cũng nuôi chó và có ao cá."



Xóm Khâu Gia ư?

Nghĩ đến tên Thu Tam mà mèo nhỏ nhắc đến, Hạ Mộc Phồn suy nghĩ có lẽ là chỉ Khâu Tam.

Vậy thì đúng rồi!

Chắc hẳn người lái xe là người xóm Khâu Gia.

Hạ Mộc Phồn nhìn Nhạc Uyên: "Tổ trưởng Nhạc, chúng ta bắt đầu điều tra từ xóm Khâu Gia nhé?"

Nhạc Uyên còn chưa kịp mở lời thì Cung Vệ Quốc đã bị cô chọc cười: "Cô đúng là thú vị! Sao thế? Muốn chỉ đạo tổ Trọng Án chúng tôi làm việc à?"

Nhạc Uyên không hề tức giận, thậm chí trong ánh mắt còn có chút khích lệ: "Cô hãy nói lý do của cô xem nào."

Lý do ư?

Vì tôi nghe thấy tiếng chim hót, tiếng chó sủa, chúng nói rằng ở xóm Khâu Gia có người bắt trộm trẻ con.

Có thể nói như vậy được không? Tất nhiên là không rồi.



Hạ Mộc Phồn mím môi, giọng nói trong trẻo: "Nơi đó đèn thưa nhất, tiếng chó sủa to nhất."

Nhạc Uyên nhìn về hướng xóm Khâu Gia, im lặng không nói gì.

Những người trong tổ Trọng Án đều không lên tiếng.

Nhạc Uyên thưởng phạt phân minh, nói được làm được, rất có uy quyền trong tổ.

Lần đầu tiên thấy có người mới dám chỉ đạo Nhạc Uyên hành động, ngoài Cung Vệ Quốc nhanh miệng đáp lại một câu, những người còn lại đều đứng sang một bên chờ chỉ thị của Nhạc Uyên.

Cung Vệ Quốc vai rộng, người cao, mày rậm mắt to, khuôn mặt chính trực, vì ngoại hình khá nên có nhiều cơ hội xuất hiện trước công chúng trong tổ Trọng Án, mỗi khi có phóng viên phỏng vấn đều để anh ta ra mặt, vì vậy anh ta rất tự đắc.

Thấy Nhạc Uyên không những không trách Hạ Mộc Phồn hấp tấp, ngược lại còn im lặng suy nghĩ, trong lòng Cung Vệ Quốc dần dâng lên sự đố kỵ, anh ta nhìn những ánh đèn le lói trên cánh đồng mênh mông trước mắt, cười khẩy: "Vài ngọn đèn lơ thơ có thể lý giải vấn đề sao? Còn tiếng chó sủa to nhất? Đây là lý do gì thế?"

Hôm nay Cố Thiếu Kỳ chỉ làm tài xế, vốn không định bày tỏ ý kiến nhưng thấy Cung Vệ Quốc gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết, bèn ra hiệu cho học trò Chu Vĩ.

Chu Vĩ và Cố Thiếu Kỳ đã ở bên nhau hơn một năm, đã sớm hiểu ý nhau. Anh ta tiến lên bịt miệng Cung Vệ Quốc, kéo anh ta ra bên cạnh xe, khuôn mặt tròn đầy nụ cười: "Anh Cung, có phải thị lực, thính giác của anh có vấn đề hay không? Để tôi kiểm tra cho anh nhé."

Cung Vệ Quốc cố sức giãy khỏi Chu Vĩ: "Này này này, đừng có mà dùng tay sờ vào người tôi!" Đôi tay của Chu Vĩ không biết đã giải phẫu bao nhiêu tử thi, sao có thể để anh ta lật mí mắt của mình được!

Sau khi loại trừ sự quấy nhiễu, Hạ Mộc Phồn tiếp tục trình bày lý do phán đoán của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook