Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật
Chương 49: Tro Than
Hồ Lục Nguyệt
01/10/2024
Sau ba chữ ngắn gọn, Ngu Kính đưa điện thoại cho Hạ Mộc Phồn: "Tổ trưởng Nhạc tìm em đấy."
Hạ Mộc Phồn nghe điện thoại: "A lô?"
Quả thật đầu dây bên kia là giọng của Nhạc Uyên: "Tiểu Hạ, tối qua vất vả rồi."
Tối qua tổ Trọng Án hầu như thức trắng đêm, không ngờ sáng sớm Nhạc Uyên còn nhớ gọi điện thoại đến bày tỏ sự quan tâm, Hạ Mộc Phồn đáp lại: "Tôi vẫn ổn."
Giọng Nhạc Uyên hơi mệt mỏi: "Cô lập công lớn rồi. Đào được ba thi thể trẻ em trong vườn rau nhà Khâu Điền Cần, sau khi pháp y kiểm tra phát hiện nguyên nhân tử vong của hai đứa là ngạt thở. Một đứa bị gãy xương sọ, trước khi chết từng bị ngược đãi, đánh đập."
Tim Hạ Mộc Phồn chùng xuống: "Đã thông báo cho gia đình chưa?"
Đầu dây bên kia Nhạc Uyên có vẻ như gật đầu: "Đã thông báo rồi. Ôi! Thương thay ba mẹ trên đời."
Vợ chồng Khâu Điền Cần, Gia Hồ Hoa đau lòng vì đứa con trai duy nhất qua đời, nên đã lén bế hai ba đứa bé trai mập mạp trắng trẻo về nuôi. Nhưng họ bắt cóc con của người khác về lại không nuôi nấng tử tế, mà lần lượt ngược đãi đến chết!
Hạ Mộc Phồn hỏi: "Tổ trưởng Nhạc, các ông đã thẩm vấn cặp vợ chồng độc ác này chưa?"
Nhạc Uyên nói: "Chưa, định đợi kết quả khám nghiệm tử thi của Thiếu Kỳ rồi mới thẩm vấn."
Cứ nhắc đến vụ án là mắt Hạ Mộc Phồn lại sáng lên: "Tôi có thể tham gia không?"
Hai lần đối mặt với nghi phạm trước đó, cô chỉ hỏi được vài câu, chưa được tham gia vào quá trình thẩm vấn hoàn chỉnh. Hạ Mộc Phồn rất muốn biến những kiến thức lý thuyết mà thầy cô đã giảng trên lớp đại học, viết trong sách giáo khoa thành thực tiễn.
Vừa rồi cô phân tích tâm lý tội phạm chỉ là phỏng đoán, còn cần phải tìm hiểu động cơ phạm tội thực sự của tội phạm trong quá trình thẩm vấn.
Nhạc Uyên dừng lại nửa giây: "Được, cô đến đi."
Gác máy, Hạ Mộc Phồn nhìn Tôn Tiễn Binh, Ngu Kính: "Đại Ngu, đàn anh Tôn, em đến Cục Cảnh sát thành phố một chuyến."
Lúc cô gọi điện thoại, Tôn Tiễn Binh, Ngu Kính vẫn luôn nhìn chăm chú, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Nhạc Uyên là ai? Đó là "Lôi công" nổi tiếng của Cục Cảnh sát thành phố, nổi cơn thịnh nộ thì tiếng vang động bốn phương, ngay cả đội trưởng Đội Hình sự Trinh sát đến cũng phải nhường vài phần, vậy mà Hạ Mộc Phồn lại dám đưa ra điều kiện trước mặt ông ta, quan trọng là ông ta còn đồng ý nữa!
Nghe Hạ Mộc Phồn nói thế, Tôn Tiễn Binh và Ngu Kính cùng lên tiếng: "Được, được, được, em mau đi đi."
Tôn Tiễn Binh bổ sung thêm một câu: "Rồi về kể cho bọn anh nghe xem tổ trưởng Nhạc thẩm vấn phạm nhân thế nào nhé."
Tương truyền Nhạc Uyên thẩm vấn nghi phạm là sấm sét xuất kích, thế như chẻ tre, không biết có đúng hay không.
Một lần nữa đến Đội Hình sự Trinh sát của Cục Cảnh sát thành phố.
Ngôi nhà màu trắng nhỏ ẩn hiện dưới những tán cây xanh trông đơn giản, trông vừa trang nhã lại thêm phần thân thiện.
Phòng làm việc của Nhạc Uyên ở tầng hai, Hạ Mộc Phồn đi thẳng lên lầu, vừa từ cầu thang rẽ vào hành lang, Cung Vệ Quốc đã mặt mày ủ rũ đón trước: "Đồng chí Tiểu Hạ, cô đi theo tôi. Tổ trưởng nói, để cô trực tiếp đến phòng thẩm vấn một."
Hạ Mộc Phồn chỉ để tâm đến quá trình thẩm vấn sắp tham gia, không để ý đến thái độ của Cung Vệ Quốc, gật đầu: "Được."
Hạ Mộc Phồn nghe điện thoại: "A lô?"
Quả thật đầu dây bên kia là giọng của Nhạc Uyên: "Tiểu Hạ, tối qua vất vả rồi."
Tối qua tổ Trọng Án hầu như thức trắng đêm, không ngờ sáng sớm Nhạc Uyên còn nhớ gọi điện thoại đến bày tỏ sự quan tâm, Hạ Mộc Phồn đáp lại: "Tôi vẫn ổn."
Giọng Nhạc Uyên hơi mệt mỏi: "Cô lập công lớn rồi. Đào được ba thi thể trẻ em trong vườn rau nhà Khâu Điền Cần, sau khi pháp y kiểm tra phát hiện nguyên nhân tử vong của hai đứa là ngạt thở. Một đứa bị gãy xương sọ, trước khi chết từng bị ngược đãi, đánh đập."
Tim Hạ Mộc Phồn chùng xuống: "Đã thông báo cho gia đình chưa?"
Đầu dây bên kia Nhạc Uyên có vẻ như gật đầu: "Đã thông báo rồi. Ôi! Thương thay ba mẹ trên đời."
Vợ chồng Khâu Điền Cần, Gia Hồ Hoa đau lòng vì đứa con trai duy nhất qua đời, nên đã lén bế hai ba đứa bé trai mập mạp trắng trẻo về nuôi. Nhưng họ bắt cóc con của người khác về lại không nuôi nấng tử tế, mà lần lượt ngược đãi đến chết!
Hạ Mộc Phồn hỏi: "Tổ trưởng Nhạc, các ông đã thẩm vấn cặp vợ chồng độc ác này chưa?"
Nhạc Uyên nói: "Chưa, định đợi kết quả khám nghiệm tử thi của Thiếu Kỳ rồi mới thẩm vấn."
Cứ nhắc đến vụ án là mắt Hạ Mộc Phồn lại sáng lên: "Tôi có thể tham gia không?"
Hai lần đối mặt với nghi phạm trước đó, cô chỉ hỏi được vài câu, chưa được tham gia vào quá trình thẩm vấn hoàn chỉnh. Hạ Mộc Phồn rất muốn biến những kiến thức lý thuyết mà thầy cô đã giảng trên lớp đại học, viết trong sách giáo khoa thành thực tiễn.
Vừa rồi cô phân tích tâm lý tội phạm chỉ là phỏng đoán, còn cần phải tìm hiểu động cơ phạm tội thực sự của tội phạm trong quá trình thẩm vấn.
Nhạc Uyên dừng lại nửa giây: "Được, cô đến đi."
Gác máy, Hạ Mộc Phồn nhìn Tôn Tiễn Binh, Ngu Kính: "Đại Ngu, đàn anh Tôn, em đến Cục Cảnh sát thành phố một chuyến."
Lúc cô gọi điện thoại, Tôn Tiễn Binh, Ngu Kính vẫn luôn nhìn chăm chú, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Nhạc Uyên là ai? Đó là "Lôi công" nổi tiếng của Cục Cảnh sát thành phố, nổi cơn thịnh nộ thì tiếng vang động bốn phương, ngay cả đội trưởng Đội Hình sự Trinh sát đến cũng phải nhường vài phần, vậy mà Hạ Mộc Phồn lại dám đưa ra điều kiện trước mặt ông ta, quan trọng là ông ta còn đồng ý nữa!
Nghe Hạ Mộc Phồn nói thế, Tôn Tiễn Binh và Ngu Kính cùng lên tiếng: "Được, được, được, em mau đi đi."
Tôn Tiễn Binh bổ sung thêm một câu: "Rồi về kể cho bọn anh nghe xem tổ trưởng Nhạc thẩm vấn phạm nhân thế nào nhé."
Tương truyền Nhạc Uyên thẩm vấn nghi phạm là sấm sét xuất kích, thế như chẻ tre, không biết có đúng hay không.
Một lần nữa đến Đội Hình sự Trinh sát của Cục Cảnh sát thành phố.
Ngôi nhà màu trắng nhỏ ẩn hiện dưới những tán cây xanh trông đơn giản, trông vừa trang nhã lại thêm phần thân thiện.
Phòng làm việc của Nhạc Uyên ở tầng hai, Hạ Mộc Phồn đi thẳng lên lầu, vừa từ cầu thang rẽ vào hành lang, Cung Vệ Quốc đã mặt mày ủ rũ đón trước: "Đồng chí Tiểu Hạ, cô đi theo tôi. Tổ trưởng nói, để cô trực tiếp đến phòng thẩm vấn một."
Hạ Mộc Phồn chỉ để tâm đến quá trình thẩm vấn sắp tham gia, không để ý đến thái độ của Cung Vệ Quốc, gật đầu: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.