Thập Niên 90: Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh
Chương 48: Lại Mở Hàng
Hoàng Tần
02/07/2022
Khi biết được Lý Nhược Lan không có ở đó, Tô Nhuyễn lập tức quay về khách sạn chuyên tâm chuẩn bị cho công việc mở quán ngày mai.
Mười đồng để thuê được một khách sạn nhỏ diện tích không lớn, tổng cộng cũng chỉ có bảy đến 8 mét vuông, một chiếc giường và một cái bàn cũng đã đặt kín chỗ.
Tô Nhuyễn lấy mấy vật dụng vừa mua về ra sửa sang lại, chuẩn bị làm khuyên tai.
Vì để có thể tiết kiệm được nhiều nhất, đẩy nhanh tiến độ làm, Tô Nhuyễn trực tiếp chọn lựa khuyên tai không cần hàn và cắt phức tạp.
Chỉ cần dùng một cái kìm là được, còn lại là dựa vào sự đa dạng.
Về phương diện này Tô Nhuyễn vô cùng tự tin, ngược lại với vàng ngọc đầy rẫy ở ngoài đường, vòng bạc, trân châu hoặc là các kiểu hoa tai đính viên đá quý nhỏ, bông tai xỏ lỗ đa dạng hơn nhiều.
Mặc dù là những mẫu mã đơn giản, nhưng ở thời đại này cũng cảm thấy mới mẻ độc đáo.
Uốn cong mấy cọng dây đồng được mạ vàng hoặc mạ bạc đã thành một đôi hoa tai đơn giản, sau đó đem mấy loại hạt châu nhựa xâu thành các mẫu như: hoa mai, móng vuốt mèo, cỏ bốn lá, ...cuối cùng là đặt mấy cái hình thù đó ở dưới hoa tai là được rồi.
Những đồ dư lại của mấy cái lắc tay vòng cổ đó sau khi bị tháo ra cũng không bị lãng phí, dây thừng thì có thể cắt ra từng đoạn để tạo thành tua rua, mặt trang sức để dùng để trang trí.
Ngồi làm hơn nửa đêm, và còn làm cả sáng ngày hôm sau, tổng cộng cô làm được hơn bốn mươi đôi, cùng với mấy cái dây cài tóc trong bao, hẳn có thể đủ bán một ngày.
Ba giờ chiều, Tô Nhuyễn cất dọn mấy cặp khuyên tai, đi đến nhà sách Tân Hoa mua sách vở ôn tập.
Cô nói muốn học lại để vào đại học cũng không phải vì đùa giỡn với Tô Văn Sơn.
Đời trước bởi vì Đỗ Hiểu Hồng kích tướng nên cô ngây ngốc giận dỗi không chịu vào đại học.
Tuy rằng cô vẫn luôn dặn dò bản thân mình là không có gì hối hận, những thứ học được trong xã hội cũng không ít hơn so với kiến thức đại học, sinh viên nghiên cứu cũng không phải luôn lợi hại hơn cô, nhưng thật ra sâu trong nội tâm vẫn luôn mang cảm giác tiếc nuối.
Mỗi khi nghe bạn bè hoặc cấp dưới nhắc đến cuộc sống ở đại học, những người bạn từ bốn phương đến, những hoạt động câu lạc bộ phong phú, đa dạng, những kiến thức mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ biết qua, những người đức cao vọng trọng trong các lĩnh vực khác nhau…
Đó là một giai đoạn sạch sẽ thuần túy nhất của cuộc đời, thời gian của một cuộc hành trình tươi đẹp, cô vốn dĩ có thể có được.
Khó được cuộc đời cho thêm một lần nữa, cô muốn đền bù lại sự tiếc nuối này.
Khi chọn sách cô cảm thấy hình như có người đang nhìn cô, tuy rằng bởi vì vẻ đẹp của mình, từ nhỏ đến lớn cô đã có thói quen bị người khác nhìn chăm chú, nhưng bởi vì chuyện gặp phải trước đó trên xe buýt, Tô Nhuyễn vẫn không tự giác có vài phần cảnh giác, mua sách xong nhanh chóng chạy đi.
Cách đó không xa sau kệ sách, một người thanh niên với gương mặt trẻ trung mặc quân trang nhẹ nhàng thở ra nói, “Má ơi, nữ đồng chí này đúng là hạt giống tốt của đội trinh sát, thế nhưng có thể phát hiện ra em.”
Lộc Minh Sâm vẫn chống nạng dưới nách như cũ, ngẩng đầu mắt nhìn vào bóng dáng mảnh khảnh kia, không chút để ý nói, “Sao không nói là do cậu huấn luyện chưa đủ? Ngày mai cậu có thể quay về, tôi sẽ cùng người chỉ đạo sắp xếp thêm một kế hoạch huấn luyện cho các cậu.”
Mười đồng để thuê được một khách sạn nhỏ diện tích không lớn, tổng cộng cũng chỉ có bảy đến 8 mét vuông, một chiếc giường và một cái bàn cũng đã đặt kín chỗ.
Tô Nhuyễn lấy mấy vật dụng vừa mua về ra sửa sang lại, chuẩn bị làm khuyên tai.
Vì để có thể tiết kiệm được nhiều nhất, đẩy nhanh tiến độ làm, Tô Nhuyễn trực tiếp chọn lựa khuyên tai không cần hàn và cắt phức tạp.
Chỉ cần dùng một cái kìm là được, còn lại là dựa vào sự đa dạng.
Về phương diện này Tô Nhuyễn vô cùng tự tin, ngược lại với vàng ngọc đầy rẫy ở ngoài đường, vòng bạc, trân châu hoặc là các kiểu hoa tai đính viên đá quý nhỏ, bông tai xỏ lỗ đa dạng hơn nhiều.
Mặc dù là những mẫu mã đơn giản, nhưng ở thời đại này cũng cảm thấy mới mẻ độc đáo.
Uốn cong mấy cọng dây đồng được mạ vàng hoặc mạ bạc đã thành một đôi hoa tai đơn giản, sau đó đem mấy loại hạt châu nhựa xâu thành các mẫu như: hoa mai, móng vuốt mèo, cỏ bốn lá, ...cuối cùng là đặt mấy cái hình thù đó ở dưới hoa tai là được rồi.
Những đồ dư lại của mấy cái lắc tay vòng cổ đó sau khi bị tháo ra cũng không bị lãng phí, dây thừng thì có thể cắt ra từng đoạn để tạo thành tua rua, mặt trang sức để dùng để trang trí.
Ngồi làm hơn nửa đêm, và còn làm cả sáng ngày hôm sau, tổng cộng cô làm được hơn bốn mươi đôi, cùng với mấy cái dây cài tóc trong bao, hẳn có thể đủ bán một ngày.
Ba giờ chiều, Tô Nhuyễn cất dọn mấy cặp khuyên tai, đi đến nhà sách Tân Hoa mua sách vở ôn tập.
Cô nói muốn học lại để vào đại học cũng không phải vì đùa giỡn với Tô Văn Sơn.
Đời trước bởi vì Đỗ Hiểu Hồng kích tướng nên cô ngây ngốc giận dỗi không chịu vào đại học.
Tuy rằng cô vẫn luôn dặn dò bản thân mình là không có gì hối hận, những thứ học được trong xã hội cũng không ít hơn so với kiến thức đại học, sinh viên nghiên cứu cũng không phải luôn lợi hại hơn cô, nhưng thật ra sâu trong nội tâm vẫn luôn mang cảm giác tiếc nuối.
Mỗi khi nghe bạn bè hoặc cấp dưới nhắc đến cuộc sống ở đại học, những người bạn từ bốn phương đến, những hoạt động câu lạc bộ phong phú, đa dạng, những kiến thức mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ biết qua, những người đức cao vọng trọng trong các lĩnh vực khác nhau…
Đó là một giai đoạn sạch sẽ thuần túy nhất của cuộc đời, thời gian của một cuộc hành trình tươi đẹp, cô vốn dĩ có thể có được.
Khó được cuộc đời cho thêm một lần nữa, cô muốn đền bù lại sự tiếc nuối này.
Khi chọn sách cô cảm thấy hình như có người đang nhìn cô, tuy rằng bởi vì vẻ đẹp của mình, từ nhỏ đến lớn cô đã có thói quen bị người khác nhìn chăm chú, nhưng bởi vì chuyện gặp phải trước đó trên xe buýt, Tô Nhuyễn vẫn không tự giác có vài phần cảnh giác, mua sách xong nhanh chóng chạy đi.
Cách đó không xa sau kệ sách, một người thanh niên với gương mặt trẻ trung mặc quân trang nhẹ nhàng thở ra nói, “Má ơi, nữ đồng chí này đúng là hạt giống tốt của đội trinh sát, thế nhưng có thể phát hiện ra em.”
Lộc Minh Sâm vẫn chống nạng dưới nách như cũ, ngẩng đầu mắt nhìn vào bóng dáng mảnh khảnh kia, không chút để ý nói, “Sao không nói là do cậu huấn luyện chưa đủ? Ngày mai cậu có thể quay về, tôi sẽ cùng người chỉ đạo sắp xếp thêm một kế hoạch huấn luyện cho các cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.