Thập Niên 90: Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ Nhỏ
Chương 34: Bình Thường Không Được Sao?
Lưu Lưu Trư
06/04/2023
Hàn Tinh Thần cầm một nắm hạt dưa đã tẩm gia vị từ trong túi ra, đưa lên như dâng vật quý, nói:
"Bà Hồ ở ngõ nhỏ nhà tớ có chiên hạt dưa tẩm gia vị, ăn ngon lắm."
Cô bé thật sự không chút thù hằn nào với Khổng Diệu Diệu.
Khổng Diệu Diệu đang đi từ xa đã thấy cô bé, đáy lòng lập tức dâng lên cảm giác quái dị không nói thành lời.
Hôm nay, Hàn Tinh Thần thay đổi rồi.
"Tớ không ăn hạt dưa được, mẹ tớ bảo con gái ngoan không được ăn đồ bên ngoài."
Khổng Diệu Diệu kiêu căng như một con khổng tước nhỏ.
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Đôi mắt nhỏ của Hàn Tinh Thần mất đi ánh sáng nơi đáy mắt, hôm nay bạn của cô bé bị sao thế?
Chẳng phải, hai người còn trốn trong nhà vệ sinh lén lút nếm bánh quy à?
Cô bé do dự đành bỏ nắm hạt dưa lại vào túi.
"Diệu Diệu, bạn học của con đang nói chuyện với con đấy."
Người đưa Khổng Diệu Diệu đến trước cổng là một người đàn ông rất trẻ, trông khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt rất dịu dàng.
Ánh mắt của người đàn ông này liếc từ cô bé đến sang mẹ của Hàn Tinh Thần.
Anh ta không hiểu vì sao cứ có cảm giác trông cô rất quen, nhưng lại không biết đã nhìn thấy ở đâu.
Nhưng thoắt cái, ánh mắt của anh ta đã dời lại nhìn con gái của mình.
Phần lớn thời gian của anh ta đều ở làm việc nơi xa, thường ngày con gái của anh ta cũng do mẹ dẫn đến trường.
Nhưng anh ta thật sự không biết, bản thân bắt đầu cảm giác con gái mình có thứ gì đó rất kỳ quái khó nói thành lời.
Thoắt cái, Hàn Tinh Thần đã trở nên vui vẻ lại, nói:
"Diệu Diệu, mẹ cậu đâu rồi?"
Bấy giờ, Khổng Diệu Diệu đã biết có gì không đúng rồi.
Cô bé đối diện đang mặc một chiếc đầm rất xinh đẹp, mái tóc được tết ruy băng đủ màu sắc như màu cầu vồng, còn mang theo trên khuôn mặt nụ cười xán lạn và đầy tự tin.
Cùng lúc đó, những bạn bè khác thấy hai người, ánh mắt của họ đều tập trung nhìn Hàn Tinh Thần đầy ngưỡng mộ.
Thoáng chốc, khuôn mặt của Khổng Diệu Diệu bắt đầu tái đi, đen lại.
Cô bé không thích thấy Hàn Tinh Thần như vậy.
Con nhỏ đó không nên thắt bím tóc lộn xộn như sừng dê, không nên mang theo nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt như vậy.
Chỉ là một con nhỏ bình thường thôi không được sao.
Lúc này đây, Khổng Diệu Diệu không còn nở nụ cười ưu nhã nữa, mà chỉ "hừ" một tiếng rồi xoay người rời đi.
Bên này, Hàn Tinh Thần hoàn toàn không hiểu tình hình ra sao, cô bé dùng khuôn mặt khó hiểu nhìn Khổng Diệu Diệu, rồi đi theo sau lưng cô bạn, kiên nhẫn gọi:
"Không phải cậu bảo muốn đến nhà tớ chơi à?"
"Bà Hồ ở ngõ nhỏ nhà tớ có chiên hạt dưa tẩm gia vị, ăn ngon lắm."
Cô bé thật sự không chút thù hằn nào với Khổng Diệu Diệu.
Khổng Diệu Diệu đang đi từ xa đã thấy cô bé, đáy lòng lập tức dâng lên cảm giác quái dị không nói thành lời.
Hôm nay, Hàn Tinh Thần thay đổi rồi.
"Tớ không ăn hạt dưa được, mẹ tớ bảo con gái ngoan không được ăn đồ bên ngoài."
Khổng Diệu Diệu kiêu căng như một con khổng tước nhỏ.
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Đôi mắt nhỏ của Hàn Tinh Thần mất đi ánh sáng nơi đáy mắt, hôm nay bạn của cô bé bị sao thế?
Chẳng phải, hai người còn trốn trong nhà vệ sinh lén lút nếm bánh quy à?
Cô bé do dự đành bỏ nắm hạt dưa lại vào túi.
"Diệu Diệu, bạn học của con đang nói chuyện với con đấy."
Người đưa Khổng Diệu Diệu đến trước cổng là một người đàn ông rất trẻ, trông khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt rất dịu dàng.
Ánh mắt của người đàn ông này liếc từ cô bé đến sang mẹ của Hàn Tinh Thần.
Anh ta không hiểu vì sao cứ có cảm giác trông cô rất quen, nhưng lại không biết đã nhìn thấy ở đâu.
Nhưng thoắt cái, ánh mắt của anh ta đã dời lại nhìn con gái của mình.
Phần lớn thời gian của anh ta đều ở làm việc nơi xa, thường ngày con gái của anh ta cũng do mẹ dẫn đến trường.
Nhưng anh ta thật sự không biết, bản thân bắt đầu cảm giác con gái mình có thứ gì đó rất kỳ quái khó nói thành lời.
Thoắt cái, Hàn Tinh Thần đã trở nên vui vẻ lại, nói:
"Diệu Diệu, mẹ cậu đâu rồi?"
Bấy giờ, Khổng Diệu Diệu đã biết có gì không đúng rồi.
Cô bé đối diện đang mặc một chiếc đầm rất xinh đẹp, mái tóc được tết ruy băng đủ màu sắc như màu cầu vồng, còn mang theo trên khuôn mặt nụ cười xán lạn và đầy tự tin.
Cùng lúc đó, những bạn bè khác thấy hai người, ánh mắt của họ đều tập trung nhìn Hàn Tinh Thần đầy ngưỡng mộ.
Thoáng chốc, khuôn mặt của Khổng Diệu Diệu bắt đầu tái đi, đen lại.
Cô bé không thích thấy Hàn Tinh Thần như vậy.
Con nhỏ đó không nên thắt bím tóc lộn xộn như sừng dê, không nên mang theo nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt như vậy.
Chỉ là một con nhỏ bình thường thôi không được sao.
Lúc này đây, Khổng Diệu Diệu không còn nở nụ cười ưu nhã nữa, mà chỉ "hừ" một tiếng rồi xoay người rời đi.
Bên này, Hàn Tinh Thần hoàn toàn không hiểu tình hình ra sao, cô bé dùng khuôn mặt khó hiểu nhìn Khổng Diệu Diệu, rồi đi theo sau lưng cô bạn, kiên nhẫn gọi:
"Không phải cậu bảo muốn đến nhà tớ chơi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.