Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 21: Áo Len
Hồ Lục Nguyệt
28/08/2024
Sắc mặt Mai Mai trở nên tái nhợt, cô bé đứng thẫn thờ tại chỗ, quên cả khóc, cảm thấy như bị cả thế giới bỏ rơi.
Đêm khuya, sàn nhà lạnh lẽo, cô bé đứng đó với đôi chân trần, khuôn mặt đầy nước mắt, cảnh tượng thật thê lương.
Nhưng trong lòng Triệu Hướng Vãn lại không hề gợn sóng. Một đứa trẻ cố tình bỏ rơi em gái chỉ để độc chiếm tình yêu của cha mẹ, không đáng được bảo vệ, càng không nên được tha thứ.
Trước mắt, một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng từ đèn huỳnh quang, trong bóng tối, Triệu Hướng Vãn thấy Hứa Tung Lĩnh bước tới trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc và kiên nghị: "Bạn học Triệu Hướng Vãn, cảm ơn sự giúp đỡ của em, thật sự cảm ơn em nhiều lắm!"
Nói xong, Hứa Tung Lĩnh khép ngón tay phải lại, đặt bàn tay ngang hàng với lông mày phải rồi hạ xuống. Đó là một động tác chào tay gọn gàng, chuẩn mực của cảnh sát, biểu thị sự tôn trọng và công nhận, điều này khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy niềm tự hào và kiêu hãnh dâng trào trong lòng.
Khả năng đọc suy nghĩ mà cô vô tình có được từng khiến tuổi thơ của cô trở nên mơ hồ và đau khổ, nhưng bây giờ, cô có thể sử dụng khả năng của mình để giúp đỡ thầy cô, hỗ trợ cảnh sát.
Triệu Hướng Vãn cũng chào lại với động tác đầy vẻ chuẩn mực, ngẩng cao đầu: "Đó là việc tôi nên làm."
Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo một chút non nớt của tuổi thiếu niên, giống như dòng suối trong vắt chảy qua thung lũng yên tĩnh, va đập vào những viên đá xanh, vang lên tiếng róc rách.
Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú nhìn nhau, vào khoảnh khắc này, cả hai đều có chung một cảm giác: Trầm tĩnh, bình thản, không kiêu ngạo, năng lực xuất sắc, tương lai cô bé này sẽ rất rực rỡ!
Ngày 18 tháng 11 năm 1991, tiết trời thu dần se lạnh.
Triệu Hướng Vãn nhận được một gói hàng gửi từ quê lên, là một chiếc áo len cổ tròn màu xanh lá cây rực rỡ. Nhìn chiếc áo len quen thuộc với những đường vặn thừng đôi, màu sắc tươi sáng vừa vặn, đôi mắt của Triệu Hướng Vãn ánh lên sự vui vẻ.
Bạn cùng phòng Trương Á Lam ghé sát vào người cô, nhìn chiếc áo len rồi “chậc chậc” hai tiếng: “Màu này... kiểu dáng này...” Dù không nói hết câu, nhưng Triệu Hướng Vãn vẫn nghe được rõ ràng.
[Chiếc áo này quá mực sặc sỡ rồi, kiểu dáng thì lỗi thời, làm sao mà mặc ra ngoài được cơ chứ?]
Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Trương Á Lam một cái.
Mặt Trương Á Lam lập tức đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng giơ hai tay lên: “Tôi biết, tôi biết, tôi không nên chê áo này quê mùa, nhưng... Màu xanh đọt chuối thế này thực sự rất chói mắt đấy.”
Triệu Hướng Vãn áp chiếc áo vào má mình, cảm nhận sự mềm mại của nó.
Cô của cô chỉ biết đan hai kiểu là mũi đan đơn và mũi vặn thừng, nhưng đan rất nhanh, một tuần là xong một chiếc, năm nào cũng đan một chiếc gửi cho Triệu Hướng Vãn.
Dù cha mẹ nuôi luôn dành mọi sự quan tâm cho con gái ruột của họ là Triệu Thần Dương, thường xuyên gây khó dễ cho Triệu Hướng Vãn, nhưng người cô Triệu Đại Thúy lại là ánh sáng ấm áp nhất trong tuổi thơ của cô.
Người nông thôn đặt tên rất đơn giản, cô của Triệu Hướng Vãn là Triệu Đại Thúy và cha cô là Triệu Nhị Phúc là hai chị em ruột. Triệu Đại Thúy hiền lành, chịu thương chịu khó, sau khi lấy chồng ở làng bên thì đã sinh ra ba cô con gái, nhưng thường bị bố mẹ chồng và chồng ghẻ lạnh. Triệu Nhị Phúc lấy vợ là Tiền Thục Phân, sinh được hai người con trai và một cô con gái, cuộc sống tương đối khá giả.
Đêm khuya, sàn nhà lạnh lẽo, cô bé đứng đó với đôi chân trần, khuôn mặt đầy nước mắt, cảnh tượng thật thê lương.
Nhưng trong lòng Triệu Hướng Vãn lại không hề gợn sóng. Một đứa trẻ cố tình bỏ rơi em gái chỉ để độc chiếm tình yêu của cha mẹ, không đáng được bảo vệ, càng không nên được tha thứ.
Trước mắt, một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng từ đèn huỳnh quang, trong bóng tối, Triệu Hướng Vãn thấy Hứa Tung Lĩnh bước tới trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc và kiên nghị: "Bạn học Triệu Hướng Vãn, cảm ơn sự giúp đỡ của em, thật sự cảm ơn em nhiều lắm!"
Nói xong, Hứa Tung Lĩnh khép ngón tay phải lại, đặt bàn tay ngang hàng với lông mày phải rồi hạ xuống. Đó là một động tác chào tay gọn gàng, chuẩn mực của cảnh sát, biểu thị sự tôn trọng và công nhận, điều này khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy niềm tự hào và kiêu hãnh dâng trào trong lòng.
Khả năng đọc suy nghĩ mà cô vô tình có được từng khiến tuổi thơ của cô trở nên mơ hồ và đau khổ, nhưng bây giờ, cô có thể sử dụng khả năng của mình để giúp đỡ thầy cô, hỗ trợ cảnh sát.
Triệu Hướng Vãn cũng chào lại với động tác đầy vẻ chuẩn mực, ngẩng cao đầu: "Đó là việc tôi nên làm."
Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo một chút non nớt của tuổi thiếu niên, giống như dòng suối trong vắt chảy qua thung lũng yên tĩnh, va đập vào những viên đá xanh, vang lên tiếng róc rách.
Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú nhìn nhau, vào khoảnh khắc này, cả hai đều có chung một cảm giác: Trầm tĩnh, bình thản, không kiêu ngạo, năng lực xuất sắc, tương lai cô bé này sẽ rất rực rỡ!
Ngày 18 tháng 11 năm 1991, tiết trời thu dần se lạnh.
Triệu Hướng Vãn nhận được một gói hàng gửi từ quê lên, là một chiếc áo len cổ tròn màu xanh lá cây rực rỡ. Nhìn chiếc áo len quen thuộc với những đường vặn thừng đôi, màu sắc tươi sáng vừa vặn, đôi mắt của Triệu Hướng Vãn ánh lên sự vui vẻ.
Bạn cùng phòng Trương Á Lam ghé sát vào người cô, nhìn chiếc áo len rồi “chậc chậc” hai tiếng: “Màu này... kiểu dáng này...” Dù không nói hết câu, nhưng Triệu Hướng Vãn vẫn nghe được rõ ràng.
[Chiếc áo này quá mực sặc sỡ rồi, kiểu dáng thì lỗi thời, làm sao mà mặc ra ngoài được cơ chứ?]
Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Trương Á Lam một cái.
Mặt Trương Á Lam lập tức đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng giơ hai tay lên: “Tôi biết, tôi biết, tôi không nên chê áo này quê mùa, nhưng... Màu xanh đọt chuối thế này thực sự rất chói mắt đấy.”
Triệu Hướng Vãn áp chiếc áo vào má mình, cảm nhận sự mềm mại của nó.
Cô của cô chỉ biết đan hai kiểu là mũi đan đơn và mũi vặn thừng, nhưng đan rất nhanh, một tuần là xong một chiếc, năm nào cũng đan một chiếc gửi cho Triệu Hướng Vãn.
Dù cha mẹ nuôi luôn dành mọi sự quan tâm cho con gái ruột của họ là Triệu Thần Dương, thường xuyên gây khó dễ cho Triệu Hướng Vãn, nhưng người cô Triệu Đại Thúy lại là ánh sáng ấm áp nhất trong tuổi thơ của cô.
Người nông thôn đặt tên rất đơn giản, cô của Triệu Hướng Vãn là Triệu Đại Thúy và cha cô là Triệu Nhị Phúc là hai chị em ruột. Triệu Đại Thúy hiền lành, chịu thương chịu khó, sau khi lấy chồng ở làng bên thì đã sinh ra ba cô con gái, nhưng thường bị bố mẹ chồng và chồng ghẻ lạnh. Triệu Nhị Phúc lấy vợ là Tiền Thục Phân, sinh được hai người con trai và một cô con gái, cuộc sống tương đối khá giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.